Chuyến hành trình đến núi tuyết giúp tinh thần Nhạc Dao sảng khoái, từ đó cô dồn nhiều tâm sức vào học hành hơn.
Cô dốc lòng thi đậu Lê Xuyên, cũng vì thế mà cố gắng.
Bạn cùng bàn Tạ Dực Tu mỗi ngày vắt hết óc so kè với cô, khơi dậy tinh thần không chịu thua của Nhạc Dao.
Tháng Tư thi thử, thành tích của Nhạc Dao đứng đầu danh sách.
Nhịp độ học tập dày đặc đến nỗi thời gian Nhạc Dao dành để tán gẫu với Đàm Tu giảm dần. Điều duy nhất không thay đổi là họ kiên trì giữ liên lạc hằng ngày.
Theo yêu cầu của Nhạc Dao, thỉnh thoảng Đàm Tu sẽ kể cho cô nghe một vài chuyện thường nhật ở Lê Xuyên. Đôi lúc là tham gia hội học sinh, có khi là chọn sách ở thư viện.
Văn hay tranh đẹp, Nhạc Dao thấy thế bèn lắc đầu:
"Người ta nói cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, anh vậy là quá đơn điệu rồi đó."
Trong màn ảnh, Đàm Tu khẽ ngước mắt rồi cất giọng lãnh đạm: Anh không thấy vậy.
Nhạc Dao cầm bút, nhìn màn ảnh mỉm cười lộ chiếc răng khểnh:
"Nhưng những chuyện này không hề gì, đợi thêm mấy tháng nữa là em tới rồi!"
Đàm Tu cơ hồ có thể mường tượng ra khung cảnh ấy, đến lúc đó, cho dù anh đi đâu thì bên cạnh cũng sẽ có thêm một cái đuôi nhỏ.
Thi thoảng, họ cũng sẽ trò chuyện về bạn bè:
"À đúng rồi A Tu, gần đây anh có liên lạc với Châu Châu không?"
"Không thường xuyên lắm."
Ngoại trừ mỗi lần thuê Lâm Viễn Châu đưa sữa chua cho Nhạc Dao thôi.
"Em cảm giác dạo này cậu ấy hơi khác thường, bây giờ mọi người đều đang trong thời kỳ khủng hoảng, mỗi lần cậu ấy đưa sữa chua cho em xong là đi ngay không nói thêm gì."
Nhạc Dao có vẻ lo lắng:
"Tây Nguyệt nói kỳ thi thử lần này thứ hạng của Châu Châu bị giảm xuống rất nhiều, chủ nhiệm lớp đã gọi cậu ấy vào văn phòng để nói chuyện riêng đó."
Hoàn cảnh gia đình của Lâm Viễn Châu là một vấn đề nan giải. Là bạn bè, họ có lòng nhưng không có lực.
Tranh thủ cuối tuần, Nhạc Dao qua tìm Lâm Viễn Châu hai lần. Cậu ấy trông không khác gì ngày thường, chỉ có điều tình trạng sức khoẻ của ba Lâm không tốt lắm.
Nhạc Dao biếu vài món đồ qua, Lâm Viễn Châu nói cảm ơn cô.
"Châu Châu, gần đây hình như cậu gầy rồi."
Thế à? Lâm Viễn Châu nâng cánh tay:
"Không nhìn ra, nhưng người ta hay nói mấy người béo có tiềm năng lắm, biết đâu được mình gầy rồi sẽ trở thành hot boy thì sao."
Nhạc Dao ừ gật đầu: Chắc chắn rồi!
Các bạn thích Nhạc Dao vì cô luôn là thẳng thắn và trung thực, mang lại nguồn năng lượng tích cực cho mọi người.
-
Tháng Năm, kỳ thi tuyển sinh bước vào giai đoạn đếm ngược.
Mỗi ngày Nhạc Dao ngủ lúc mười hai giờ đến sáu giờ dậy, thường ngủ gà ngủ gật trong giờ học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!