Cuối tháng mười một, lớp cuối cấp bị chấn động bởi một sự kiện lớn. Một học sinh lớp mười hai luôn đứng chót bảng bỗng vươn lên dẫn đầu ở mọi môn học.
Khi có người chất vấn, Đàm Tu chưa từng giải thích gì thêm, thay vào đó dùng thực lực chinh phục đối phương.
Năm cuối cấp có đặc điểm là bài tập nhiều, hầu như ngày nào cũng có môn kiểm tra, kiểm tra hàng tuần và bài mô phỏng kiểm tra hàng tháng. Bất kể thi học kỳ hay kiểm tra, Đàm Tu luôn đứng đầu với số điểm gần như tuyệt đối.
Trong phút chốc, từ lớp mười hai xuống tới lớp mười đều kháo nhau rằng thần đồng khiêm tốn đã tái xuất giang hồ rồi.
"Cứ tưởng đã rớt đài nhưng thực tế lại đang che giấu thực lực."
"Tại sao anh ấy lại muốn làm vậy chứ?"
Tại sao khiêm tốn? Rồi tại sao lại đột nhiên làm mình nổi bật? Không ai biết lý do cụ thể cả.
Ngoài ra, có không ít người còn bị thu hút bởi vẻ điển trai của anh.
"Anh Đàm Tu đẹp trai quá trời quá đất luôn, ù ôi."
"Nghe nói tính khí anh ấy không tốt đâu."
"Mấy người thông minh và đẹp trai như ảnh hơi chảnh tí là chuyện thường mà."
Nghe ngày càng nhiều nữ sinh nhắc tới Đàm Tu, cái môi nhỏ nhắn của Nhạc Dao dẩu lên.
Lâm Viễn Châu cẩn thận đến gần:
"Đại ca, xin chị bớt giận ạ."
Nhạc Dao hơi khựng lại, gượng phản bác:
"Mình, không, tức, giận!"
Lâm Viễn Châu thử thăm dò vươn tay:
"Vậy cậu có dám buông bài thi trong tay ra không?"
Nhạc Dao đập bộp bài thi lên bàn:
"Bài thi nhiều vậy, làm nhăn một tờ thì có làm sao!"
Lâm Viễn Châu gần như phát điên:
"Cậu chắc chắn không sao rồi, nhưng đây là bài thi của mình đó."
... Cúi đầu nhìn lại, Nhạc Dao cuống quýt thả tay ra, cố gắng vuốt nó lại thật phẳng với ánh mắt vô cùng chột dạ.
Đàm Tu trở lại đỉnh vinh quang, Nhạc Dao đương nhiên vui thay cho anh. Nhưng mặt khác, trong lòng cô cũng chua xót không thôi.
Như thể, kho báu mình yêu thích bấy lâu đột nhiên trở thành sự tồn tại mà mọi người đều biết đến. Ngày càng nhiều người thèm muốn kho báu của cô khiến cô không khỏi lo lắng người khác sẽ cướp đi kho báu thuộc về mình.
Cảm xúc của cô in rõ trên mặt nên đã nhanh chóng bị Đàm Tu phát hiện:
"Dạo này em có tâm sự à?"
Nhạc Dao vô thức sờ mặt: Rõ vậy luôn hả anh?
Không đánh đã khai điển hình.
Đàm Tu hỏi: Sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!