Chương 14: “Gọi mình là A Tu.”

Ngón tay Nhạc Dao nghịch ngợm trên sống mũi của Đàm Tu, cô không chỉ ấn, mà còn chạm vào nó.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Kỷ Trì há hốc mồm đến mức không màng quan tâm đến bản thân đang chật vật trong đống kem.

Đàm Tu là ai cơ chứ?

Anh ấy quen biết Đàm Tu từ lâu, chưa từng thấy anh chủ động giao lưu với con gái, thậm chí còn không cho phép người ta chạm vào người mình chứ đừng nói đến mặt.

Hiện giờ, Nhạc Dao không chỉ chạm vào, mà thậm chí còn ấn và sờ, ăn hết đậu hũ.

Còn Đàm Tu thì sao? Chỉ ngồi đó không thay đổi tư thế, tựa như ngầm cho phép cử chỉ của cô.

Mãi đến khi anh bạn

"sát thủ phòng karaoke" kia ngừng hát thì phòng bao mới trở lại giây phút yên tĩnh, bấy giờ Đàm Tu mới cất tiếng: Đủ rồi.

Nhạc Dao ngượng ngùng rút tay về, nhoẻn cười nhìn anh nhe chiếc răng khểnh làm bại lộ tâm tư nhỏ của cô.

Điều khó thể tin là thái độ của Đàm Tu dành cho Nhạc Dao quả thật có thể nói là… nuông chiều.

Chơi đến tám giờ, mọi người chuẩn bị thu dọn về nhà.

Những người ở cách đây không xa đều tự bắt xe về, chỉ còn lại hai cô gái là Nhạc Dao và Lý Tây Nguyệt.

Kỷ Trì đang định hỏi Nhạc Dao sẽ về nhà bằng cách nào thì chợt thấy Nhạc Dao nói tạm biệt Lý Tây Nguyệt rồi chạy thẳng đến trước mặt Đàm Tu:

"Đàn anh, em biết trạm xe gần đây ở đâu nè."

Ừm. Sau đó, Đàm Tu vừa đút tay vào túi vừa đi cùng Nhạc Dao.

Tình cảnh này khiến Kỷ Trì thấy mà trợn mắt há mồm, chẳng phải Đàm Tu về cùng hướng với anh ấy sao? Sao lại đi cùng Nhạc Dao thế?

Thôi kệ đi, ngẫm lại mối quan hệ hiện tại giữa Nhạc Dao và Đàm Tu, đi riêng cũng rất bình thường mà.

Kỷ Trì quay lại nói với Lý Tây Nguyệt:

"Tây Nguyệt, anh đưa em về nhà nhé."

Không cần đâu. Lý Tây Nguyệt thẳng thừng từ chối, không có chút nhu mì nào của con gái.

"Tây Nguyệt, em còn giận anh à?" Kỷ Trì thở dài kèm theo vẻ mặt thành khẩn:

"Chuyện cũ đã qua lâu rồi, lúc ấy anh còn trẻ ngu ngốc, nhưng anh thật sự xem em là bạn mà."

Nhắc lại chuyện cũ, Lý Tây Nguyệt hít sâu một hơi:

"Khi em bị những người được gọi là hồng nhan tri kỷ kia của anh chèn ép, anh đâu hề đứng về phía em, đúng không?"

Lời buộc tội bình thản của cô khiến Kỷ Trì chẳng có sức để phản bác.

Từ xưa đến nay, anh rất giỏi cúi đầu trước các cô gái:

"Ban đầu là anh có lỗi với em."

Lý Tây Nguyệt chậm rãi lắc đầu:

"Không đâu, thật ra không phải lỗi của anh, có lẽ em nên cảm ơn anh, phúc họa liền kề, giúp em hiểu thế nào mới là bạn bè thật sự."

Năm cô học cấp hai, gia đình cô xảy ra biến cố, cha mẹ ly hôn, mẹ ghẻ và em trai lén lút hà hiếp cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!