Mưa rơi trên mái hiên nghe tí tách. Nhạc Dao níu cặp rồi núp vào dưới chiếc ô rộng rãi và kín kẽ:
"Đàn anh, sao anh lại tới đây?"
Đàm Tu lẳng lặng nhìn cô vài giây, lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho cô.
Dạ? Trong mắt Nhạc Dao đầy vẻ nghi ngờ.
Điện thoại. Anh bổ sung một cách rõ ràng:
"Lần sau gọi điện thoại cho anh."
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Nhạc Dao nhưng lại sẵn lòng đưa điện thoại cho cô, khiến những lời chế nhạo vừa rồi của Cù Yến trở thành một trò cười.
Cù Yến lẻ loi cầm ô đứng một bên, vai cũng bị mưa gió tạt ướt đẫm. Cô ta khó thể tin rằng Đàm Tu sẽ hành động như vậy.
Anh phải nhẫn tâm nhường nào chứ?
Vào một ngày mưa to như trút nước nọ, cô ta mở lời nhờ Đàm Tu cùng che ô đi bộ tới trạm xe buýt với mình. Với loại chuyện nhỏ nhặt này, người qua đường cũng sẽ đồng ý giúp đỡ, nhưng lòng Đàm Tu lại cứng như đá, rất giữ khoảng cách với cô ta.
Đàm Tu là một con người mâu thuẫn, có khi đứng ra đòi công lý, đôi lúc chẳng chịu giúp ai dù chỉ là một việc nhỏ, khiến người ta vừa yêu vừa ghét anh.
Cù Yến nắm chặt cán ô, móng tay bấm sâu tạo ra những vệt trăng lưỡi liềm hằn lên lòng bàn tay. Cô ta nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang kề cận nhau ở đằng trước. Như một con rắn độc cuộn mình trong rãnh nước, toàn thân cô ta bị bao trùm bởi sự thù địch và không cam lòng.
Cô ta nhìn Nhạc Dao chòng chọc một cách hung tợn với đôi mắt ngập đầy ghen tỵ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ Nhạc Dao đã có trăm nghìn vết thương rồi.
Vô ý thoáng nhìn qua, Nhạc Dao hoảng sợ bởi ánh mắt cực kì không thân thiện kia đến nỗi phải co rúm người lại. Vì cánh tay đụng vào Đàm Tu nên anh có thể cảm nhận rõ được.
Đàm Tu chậm rãi ngước nhìn, đôi mắt lạnh tanh đó khiến Cù Yến phải kinh hãi.
Cô ta không khỏi lùi lại, gian nan nuốt một ngụm nước bọt:
"Đàm, Đàm Tu, cậu quay lại có chuyện gì sao?"
Mưa to đổ nghiêng xuống, Đàm Tu
- lẽ ra không nên xuất hiện ở đây
- đang đưa tay nắm chặt cánh tay Nhạc Dao kéo cô đến bên mình, rồi bình tĩnh thốt ra hai từ: Đón bạn.
Anh đang làm chỗ dựa cho Nhạc Dao.
Rõ ràng đến thế.
Nhưng tất cả những hành động này chẳng khác nào Cù Yến bị hai đứa trẻ tám chín tuổi đánh vào mặt. Cuối cùng, cô ta xé toạc mặt nạ, trên gương mặt phủ đầy không cam lòng:
"Đàm Tu, tôi thích cậu lâu vậy, chẳng lẽ cậu không thấy sao?"
Đàm Tu chẳng màng liếc nhìn cô ta, chỉ cười một cách lạnh lùng kèm theo sự bất cần và vô tình:
"Thích tôi? Chị là ai?"
Cù Yến giẫm lên nước mưa chạy tới chỗ anh, không để ý nắp cống dưới chân nên bị trượt làm nước bẩn bắn tung tóe lên khắp người. Cô ta hốt hoảng đẩy ra, ốc không mang nổi mình ốc nữa.
Trong mắt Đàm Tu ánh lên sự chán ghét, anh kéo Nhạc Dao cách xa nơi bẩn thỉu này.
Ngỡ ngàng nhìn cái tay đang nắm lấy mình, Nhạc Dao vô cùng hoang mang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!