Giống như đọc được suy nghĩ của Sở Nghinh nên Ân Viêm đã hỏi ngay mà chưa đợi cô tự mở miệng.
Hắn vừa hỏi vừa nhếch môi cười châm biếm, cũng ngay sau đó hắn lại ghé sát mặt bên tai cô để nói.
- Phu nhân của tôi, tối nay tôi sẽ dẫn cô đến gặp lại một người quen cũ.
Còn chưa để thời gian cho Sở Nghinh kịp phản ứng thì Ân Viêm đã kéo cô đứng lên, mỗi động tác hay bước đi đều vô cùng thô bạo, giống như thể đang lôi một bao cát vậy.
Sở Nghinh muốn phản kháng nhưng tất cả đều là vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo hắn, trong lòng thầm cầu nguyện hắn sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Ân Viêm kéo tay vợ mình ra khỏi phòng tân hôn của hai người và đi dọc theo hành lang lên tầng trên, sau đó là đến một căn phòng nằm ở cuối hành lang.
Hắn lấy chìa khóa mở cửa bước vào, không quên kéo cả Sở Nghinh vào cùng.
Đèn trong căn phòng này chỉ đủ để dò bước đi, mà Ân Viêm cũng không có ý định sẽ bật đèn sáng hơn, mùi hương khắp phòng lại là một mùi nhang rất đậm.
Sở Nghinh theo phản ứng tự nhiên mà nhìn thẳng về phía trước, hình ảnh trước mắt dọa cho hồn phách của cô cũng bay mất.
Căn phòng này chẳng phải là phòng thờ cúng sao?
Còn trước mặt cô, đối diện với hướng cửa chính là bàn thờ còn có cả di ảnh của một cậu thiếu niên.
Điều làm cô sợ hãi đó là cô nhận ra người trên di ảnh kia.
- Sao rồi phu nhân của tôi, gặp lại người quen cảm xúc rất khó tả nhỉ?
Sở Nghinh còn chưa hết hoảng sợ và bàng hoàng thì người đàn ông đứng phía sau đã cất giọng hỏi ngay.
Ân Viêm đã hoàn toàn thu hết những phản ứng của cô vào mắt, càng thêm khinh bỉ và tức giận.
Hắn bước tới đứng sát sau lưng cô, tựa cằm lên vai cô, còn môi thì dán sát bên tai cô, hướng cô nhìn lên di ảnh trước mặt.
- Phu nhân của tôi, có muốn nghe một câu chuyện thú vị không? Năm năm trước, có một cậu thiếu niên đã đem lòng yêu một cô bàn cùng lớp.
Chỉ tiếc cậu ấy trời sinh đã khờ khạo, làm gì cũng chậm chạp, mọi người đều đặt biệt danh riêng cho cậu ấy là tên đầu đất.
Nhưng cậu nhóc đầu đất này lại rất chân thành với người mình yêu, cho dù tỏ tình thất bại đến chín mươi chín lần vẫn không từ bỏ.
Không ngờ, cô gái mà cậu ấy yêu lại là một dạng tiểu thư kiêu ngạo rẻ tiền.
Cô ta sau khi nhận hết rất nhiều quà của đầu đất thì cuối cùng cũng đồng ý làm bạn gái của cậu ấy.
- Đêm hôm đó, đầu đất ngốc nghếch kia đã mừng đến nỗi không ngủ được.
Còn tự mình làm bánh để tặng cho bạn gái nữa.
Nhưng sáng hôm sau, cậu ấy đã nghe được một cuộc đối thoại của cô bạn gái đó với những người bạn của cô ta.
Thì ra cô ta không hề cảm động trước sự chân thành của cậu ấy mà chẳng qua là để cá cược với bạn bè thôi.
Cô ta đã thắng cược vì cuối cùng cũng lừa được một tên ngốc một lòng một dạ theo mình.
Đầu đất cuối cùng cũng nhận ra công chúa trong lòng cậu ấy chỉ mãi mãi coi cậu ấy là tên ăn mày thôi.
Cuối cùng, cũng vào đêm hôm đó, đầu đất một lòng một dạ yêu cô gái luôn đùa cợt mình, ôm hết những nỗi đau và tuyệt vọng gieo mình xuống sông, đến khi tìm được xác thì đã biến dạng rồi.
Toàn thân Sở Nghinh đã sớm lạnh toát, hai tai ong ong sau những lời kể của Ân Viêm.
Còn chưa thể nào tin được trước mặt mình là di ảnh của cậu thiếu niên ngốc năm năm trước từng theo đuổi mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!