Chương 41: Muốn Xem Mặt Anh

Sở Nghinh mơ màng tỉnh lại, vẫn là tư thế quen thuộc đó, trước mắt không nhìn thấy gì dù có cố gắng mở to mắt thế nào đi nữa, hai tay vẫn là bị trói chặt trên đầu giường, hôm nay đến cả chân cũng bị trói lại nữa.

Cô cố gắng giữ vững bình tĩnh và hít thở một hơi thật sâu, vừa mới bình tĩnh lại được một chút thì lại cảm nhận được phần nệm bên hông đang lún xuống, hình như là người đàn ông đó đã đến rồi.

Sở Nghinh không vội vùng vẫy, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng lấy hết dũng khí để mà thương lượng với hắn.

- Chúng ta nói chuyện một chút được không?

Người đàn ông đang nâng một cốc rượu rồi lắc qua lắc lại trong tư thế vô cùng thư giãn, khi nghe Sở Nghinh hỏi một câu như vậy thì cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, không nhanh không chậm mà hỏi lại.

- Em muốn nói gì với tôi?

Không biết thái độ của hắn đang như thế nào nên Sở Nghinh đúng là có chút căng thẳng.

Nhưng ý chí muốn biết hắn là ai cũng như có thể nhìn thấy mặt của hắn đã truyền thêm dũng khí cho cô để cô nói tiếp với hắn.

- Anh có thể tháo vải bịt mắt cho tôi không?

Tôi muốn nhìn mặt anh một lần.

Chúng ta như thế này cũng đã rất nhiều lần, anh vẫn không thể cho tôi nhìn mặt sao? Ít ra tôi cũng nên được biết mặt mũi của người đã ngủ với tôi chứ.

Người đàn ông nghe cô nói xong thì chỉ bật cười như đang giễu cợt ý nghĩ ngu ngốc của cô.

Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu, sau đó mới cầm một viên đá trong xô để trên rốn của cô, tiến sát đến gần cô hơn và một tay đang bóp lấy quai hàm của cô.

- Muốn nhìn mặt tôi đến vậy à?

Nhưng hình như vừa nãy em còn đang định chạy trốn mà.

Bé con, em đang phạm luật của tôi đấy.

Tôi đã nhắc nhở em rất nhiều lần là đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, em trốn không thoát đâu.

Còn nữa, em chỉ là món đồ chơi của tôi, không có tư cách thương lượng hay ra điều kiện với tôi.

- Aaaa.... ummmm..... đừng mà, đừng nhét vào.... lạnh.... lạnh... đừng mà.....!

Một tay bên dưới của hắn đang cầm từng viên đá một nhét thẳng vào cửa động nhỏ đang bị mở rộng ra bên dưới, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến cho Sở Nghinh phải liên tục vặn vẹo thân thể đã bị trói chặt vào bốn góc giường.

Cô kêu la một tiếng khó khăn, lúc hắn đã cúi đầu hôn lên khắp vùng cổ đến vai của mình, cô lại không cam tâm mà hỏi thêm một câu.

- Lúc anh làm những chuyện cầm thú như thế này với vợ của người khác thì vợ anh có biết không vậy?

Mặc dù chưa từng nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn là người như thế nào, thế nhưng dựa theo những cảm giác mà hắn từng sờ soạng trên thân thể của mình, cô có thể đoán hắn là đàn ông đã có vợ, trên ngón áp út và ngón trỏ của hắn có đeo nhẫn, nếu cô đoán không nhầm thì khả năng rất cao chiếc nhẫn trên ngón áp út kia chính là nhẫn cưới.

Hai vị trí này lại làm cô liên tưởng đến một người, đó là Ân Viêm, nếu tính cả nhẫn cưới trên ngón áp út thì Ân Viêm cũng đeo nhẫn giống người này.

Nhưng lại có người đàn ông ngoại tình mà vẫn đeo nhẫn cưới sao? Đúng là tận cùng của sự khốn nạn mà.

- Sao vậy bé con của tôi? Em nghĩ nếu tôi có vợ rồi thì sao? Cô ta có biết hay không thì cũng đâu có gì khác biệt, bởi vì cô ta cũng giống em vậy, đều không có tư cách phản kháng.

Hắn nói một nửa thì dừng lại, thuận thế cắn vào xương quai xanh mảnh khảnh trước mặt, tham lam mút lấy chút da thịt khiêm tốn bao bọc trên đó, hành động này lại khiến cho Sở Nghinh đau đến nước mắt đều ứa ra.

Mà Ân Viêm đang khóa chặt cô trong ngực hình như nhớ ra một điều gì đó nên mới nói tiếp lời vừa rồi.

- Ồ, thì ra là em đang muốn nói chúng ta có điểm chung sao? Cả em và tôi đều đang ngoại tình nhỉ? Đúng là kích thích thật đấy.

Em không thấy vậy hửm?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!