Chương 35: Tôi Giúp Em Biết

Ân Viêm ném chiếc bao cao su đã chất đầy sản phẩm của mình vào thùng rác trong góc, mà bên dưới hạ thân thì đang được môi lưỡi của một cô ả li3m láp sạch sẽ.

Nhưng hắn cũng rất nhanh thấy nhàm chán rồi, vừa đẩy hai người phụ nữ quấn chặt mình ra vừa ra lệnh đuổi đi.

- Cút ra ngoài.

Hai người kia liền không dám làm trái, nhanh chóng lùi lại và nhặt vội quần áo của mình dưới sàn, mặc qua loa vài bước rồi nhanh chóng ra khỏi căn phòng đó.

Sau khi người đã đi hết, Ân Viêm mới đi thẳng vào trong phòng tắm.

Không bao lâu thì lại nghe tiếng mở cửa, kèm theo sau chính là tiếng của Phong Dật truyền vào.

- Cậu sao vậy? Không chơi nữa à? Hay là hàng không đủ chất lượng?

Bên trong phòng tắm vẫn đang có tiếng nước chảy do Ân Viêm còn đang tẩy rửa cơ thể, nhưng hắn vẫn nghe rõ những câu hỏi của Phong Dật, thái độ hờ hững, nhàn nhạt đáp lại.

- Cũng không tệ.

Có thể lấy giá loại hai.

Phong Dật ngồi trên giường để nói với hắn, tiện tay châm một điếu xì gà cho đỡ trống.

- Nhưng đã bao giờ cậu kết thúc sớm vậy đâu chứ.

Hay là, A Viêm, không phải cậu bị yếu rồi đấy chứ?

Câu hỏi nửa hỏi nửa trêu chọc của Phong Dật đương nhiên là khiến cho Ân Viêm phải đen mặt không vui rồi.

Hắn cũng đã tắm rửa xong, vừa lau người vừa mắng lại một câu.

- Mẹ nó chứ, miệng cậu có thể thở ra câu nào nghe được không? Từ khi nào mà cậu định chuyển nghề rồi?

Phong Dật thở nhẹ ra một làn khói trắng mờ, cười khẩy một tiếng.

- Nếu không thì chỉ có thể là để dành cho vợ rồi.

Chà, không tin được Ân tiên sinh lại thương vợ vậy đấy.

Từ nãy giờ Ân Viêm đã phải nhịn không cho tên lắm lời kia một đòn rồi, hắn vừa mặc quần áo xong liền mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, vừa bước ra nhìn thấy Phong Dật ngồi trên giường đã ném cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo.

- Mẹ nó, lưỡi của cậu mọc hơi dài rồi đấy.

Phong Dật nhìn hắn đang đeo lại đồng hồ, đôi mắt liền sáng rực lên như tìm ra được đại dương mới vậy, liền hỏi ngay.

- Này A Viêm, không phải đó chứ?

Cậu vẫn luôn đeo nhẫn cưới?

Nghe câu hỏi của Phong Dật nên Ân Viêm mới thử nhìn lại bàn tay của mình, đồng hồ chỉ vừa mới đeo lại xong nhưng chỉ riêng nhẫn cưới trên ngón áp út hắn lại không hề tháo ra.

Nắm mở năm ngón tay hai lần, hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ, chính hắn cũng không thể tin được từ lúc Sở Nghinh đeo chiếc nhẫn này vào tay hắn thì hắn chưa từng tháo ra dù là làm gì đi nữa.

Bây giờ bị vặn hỏi như vậy, hắn lại đang tìm lấy một lí do để giải thích cho qua chuyện.

- Quen tay thôi.

Câu trả lời qua loa này rõ ràng là không đủ sức thuyết phục, và Phong Dật vừa nghe đã không thể tin nổi rồi.

Anh ta vẫn không chịu bỏ qua chuyện này mà tiếp tục đào sâu hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!