Chương 32: Không Muốn Đến Ân Dạ

Sở Nghinh vừa nghe đã giật thót tim, tay chân run rẩy và mềm nhũn, sống lưng cũng lạnh toát và đang rỉ đầy mồ hôi hột ướt đẫm cả áo mỏng.

Cô không dám chậm trễ, từ từ ngẩng đầu lên để ánh mắt vừa đúng đối diện với ánh mắt của hắn, vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

Thấy cô hôm nay đã biết nghe lời như vậy, Ân Viêm khá hài lòng, biểu lộ rõ nhất từ đáy mắt của hắn.

Hắn nâng nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười tà, lại đưa tay chạm vào phần trán còn đang dán băng gạc của Sở Nghinh.

Ngay đúng lúc hắn đang định đụng vào thì đột nhiên Sở Nghinh lại hoảng loạn né tránh, run rẩy lắp bắp.

- Đừng, đừng đánh tôi.

Phản ứng của cô khiến cho Ân Viêm lại có một chút kinh ngạc, thế nhưng không quá rõ ràng, và hắn cũng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản như cũ, một tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng của hắn, kèm với thanh âm trầm thấp mang đầy từ tính.

- Chỉ cần em ngoan ngoãn như vậy, không chống đối tôi thì tôi sẽ không đánh em.

Nói xong, hắn cố tình dừng lại mấy giây để quan sát thêm biểu cảm hiện tại của cô, nó khiến hắn rất hài lòng và có cảm giác thỏa mãn, cuối cùng cô cũng không thể chống đối hắn nữa.

Thấy cô im lặng không dám nói gì, còn cúi đầu cắn chặt môi đang run rẩy, hắn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bắt đầu lấy đồ ăn sáng cho cô.

Một tay hắn cầm lát bánh mì lên, một tay khác quệt từng thìa sốt lên mặt miếng bánh, động tác rất nhanh và thuần thục, vừa làm xong miếng sandwich thì liền đưa tới bên miệng của Sở Nghinh, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cô mở miệng.

Thấy cô vẫn bất động không có phản ứng gì nên mới miễn cưỡng cất lời.

- Há miệng!

Thực ra thì không phải là Sở Nghinh không hiểu ý của hắn mà là vì cô không muốn hắn đút cho mình ăn nên vẫn nhất quyết không mở miệng, lắc nhẹ đầu một cái.

- Tôi tự ăn được.

Câu này của cô lần này lại gần như đã chọc giận Ân Viêm.

Hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, đè thấp giọng lặp lại yêu cầu của mình.

- Muốn tự há miệng hay là để tôi giúp em?

Sở Nghinh nghe hắn nói vậy thì quả nhiên là không dám phản kháng lại nữa, đành ngoan ngoãn làm theo ý của hắn, chầm chậm mở miệng ra cắn một miếng bánh sandwich mà hắn đưa tới.

Chắc chính bản thân Ân Viêm cũng không thể ngờ được hắn lại kiên nhẫn canh từng miếng ăn cho cô gái trước mặt, còn cẩn thận đến mức lấy giấy ăn lau miệng cho cô, đợi cô ăn xong lại đưa nước cho cô uống.

Thế nhưng với Sở Nghinh thì những hành động chăm sóc này của hắn lại tạo nên một luồng áp lực nặng nề hơn bao giờ hết, hơn nữa đó còn giống như một hình phạt đã được vẽ một lớp vỏ hoàng nhoáng bên ngoài để ngụy trang.

Từng miếng bánh mì mà cô nuốt xuống may mắn là không bị nghẹn vì không khác gì là đang nuốt một viên thứ thuốc độc cả, đây không phải là một bữa sáng vì cô chẳng cảm nhận được một chút tư vị của thức ăn nữa, xung quanh chỉ toàn là hơi thở tràn ngập nguy hiểm của người đàn ông đối diện.

Ân Viêm đút cho cô ăn xong chiếc sandwich rồi lại múc một bát cháo trứng để chuẩn bị đút tiếp cho cô ăn.

Sở Nghinh cũng miễn cưỡng ăn từng thìa cháo mà hắn đưa tới miệng, sau khi ăn được khoảng nửa bát thì cô chỉ có thể lắc đầu từ chối.

- Tôi không ăn được nữa, tôi no rồi.

Ân Viêm tạm dừng động tác lại và đặt bát cháo xuống bàn, cầm lên một tờ giấy ăn lau miệng cho cô, giọng điệu vẫn lành lạnh như cũ, có chút ngờ vực.

- Thực sự là no rồi?

Cái không khí ngột ngạt với tâm thế run sợ này, Sở Nghinh còn có thể ăn được đến độ này thì cũng là quá mức kiên cường rồi.

Cô không còn nuốt thêm được nữa, cũng muốn nhanh chóng được thoát khỏi cái cảnh tượng hiện tại.

Dè dặt ngước nhìn người đàn ông, Sở Nghinh gật nhẹ đầu một cái coi như khẳng định lại câu trả lời của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!