Ân Nghiêm nghe xong những phân tích của Trần Hy, thái độ cũng không có gì khác biệt, thế nhưng vẫn hỏi lại vấn đề ban đầu.
- Cho nên mẹ tớ gọi cho cậu?
Là để cậu nói với tớ những chuyện này?
Trần Hy gật đầu rồi lại lắc đầu, đưa ly rượu lên uống thêm một ngụm rồi mới nói tiếp, còn quét mắt nhìn qua Sở Nghinh đang nằm trên giường kia.
- Mẹ cậu nhờ tớ khuyên cậu, bảo cậu để Sở Nghinh sinh con cho cậu.
Theo lời nói của Trần Hy cùng ánh mắt của anh ta, Ân Viêm cũng phản ứng lại là nhìn sang Sở Nghinh, thái độ có phần chán ghét.
- Cô ta? Tại sao bà ấy cứ đinh ninh chọn cô ta vậy? Chẳng lẽ bà ấy quên mất tội mà cô ta đã gây ra với A Tiêu rồi à?
Hắn càng nói càng tỏ vẻ khinh bỉ và căm ghét từ tận đáy mắt, giọng điệu thập phần mỉa mai, châm chọc.
- Cho dù tớ có thuê hạng phụ nữ thấp kém nhất để sinh con cho mình cũng không đến lượt cô ta.
Trần Hy cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, sau đó lại bật cười và lắc đầu.
- Cậu muốn gạt người khác còn dễ chứ đừng tưởng gạt được tớ, không phải cậu luôn chê bọn họ bẩn à? Cho nên lúc nào cũng dùng biện pháp bảo vệ, nhưng lại để vợ uống thuốc?
Nguyên tắc của Ân Viêm, cả Trần Hy và Phong Dật đều biết rõ, hắn qua lại với những phụ nữ bên ngoài, dù là xử nữ đi nữa thì hắn cùng dùng biện pháp bảo vệ, nhưng chỉ riêng với Sở Nghinh thì lại để trần mà vào, sau đó thì bắt cô uống thuốc tránh thai.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ thấy trong mắt hắn Sở Nghinh có gì đó khác biệt, cho nên Trần Hy mới có căn cứ mà nói tiếp.
- Dựa vào việc cậu không ngại cô ấy bẩn thì cô ấy chính là lí do mà mẹ cậu lựa chọn đấy.
Nếu không phải Trần Hy cố tình nhắc chuyện này thì Ân Viêm có lẽ đã quên mất mình đối với Sở Nghinh lại có sự khác biệt như vậy.
Hắn nhất thời rơi vào thế bị động, nhưng rất nhanh đã tìm đại được một lí do để bao biện.
- Đó là vì tớ có thể chắc chắn cô ta chỉ có một mình tớ.
Cậu bớt nói linh tinh lại đi.
Tóm lại là tớ không cần đứa con do cô ta sinh.
Có vẻ như là Trần Hy đã âm thầm nhận trọng trách mà Lý Huệ Tử giao cho nên trừ phi khuyên được Ân Viêm thay đổi quyết định, bằng không thì chắc là vẫn chưa chịu dừng chủ đề này lại ở đây.
- Vậy cậu cứ đợi Ân Bá đưa về một đứa con ngoài giá thú rồi tuyên bố nhận vị trí thừa kế trong di chúc là được.
Hay là cậu cũng muốn dùng cách đó?
Dù sao thì ngoại tình cũng không phải việc gì khó đối với cậu.
Ân Viêm cũng không chịu thua dễ dàng như vậy, lập tức nói ngược lại so với tình trạng hiện tại để bao biện cho chính mình.
- Không phải cô ta cũng đang ngoại tình sao?
Trần Hy bật cười phản biện lại cái lí do bao biện vô căn cứ của hắn.
- Cậu mắc chứng hoang tưởng thật rồi à? Cô ấy đâu có ngoại tình, là do cậu tự vẽ ra câu chuyện mình đội mũ xanh mà thôi.
Giọng điệu này chính xác là đang muốn đối nghịch với Ân Viêm rồi.
Quan sát thấy sắc mặt người bạn thân của mình còn nhăn nhó hơn cả ăn phải mấy quả ớt, anh ta lại được đà lấn tới.
- Thật ra cậu cũng có thể suy xét lại theo một hướng khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!