Sở Nghinh cảm giác đại não như muốn nổ tung ngay luôn rồi, cho dù không thể nhìn thấy gì nhưng cô có thể cảm giác được người đàn ông kia đang làm gì mình.
Quần áo trên người sớm đã bị hắn xé bỏ không thương tiếc, thân thể tr@n truồng phơi bày hết ra trước mắt hắn.
- Anh thả tôi ra!
Thả tôi ra! Đừng đụng vào tôi! Anh đừng đụng vào tôi!
Nhưng cô lại không biết cô càng la hét thì lại càng kích thích Ân Viêm hơn.
Hắn cúi xuống ngấu nghiến đôi môi vẫn còn sưng tấy chưa lành, tham lam hút hết mật dịch từ miệng của cô.
Bàn tay hắn giữ chặt phần eo nhỏ để cô không thể nào phản kháng được nữa.
Hắn chỉ cần một tay đã thuần thục cởi bỏ hết quần áo trên người, thân thể cường tráng như tạc tượng, không một chút khuyết điểm, từng bắp thịt cơ ngực đến múi bụng đều săn chắc hữu lực với làn da màu đồng nam tính, tấm lưng rộng lớn có thể che chắn hết cả cô gái nhỏ nằm dưới thân.
- Bé con, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ nhẹ nhàng.
Đừng cố gắng thách thức giới hạn của tôi, cô không lường trước được hậu quả đâu.
Hắn vừa nói xong liền dùng thân mình khóa gọn cơ thể lõa lồ của Sở Nghinh bên dưới, bàn tay thô bạo tách hai chân ngọc của cô ra thật rộng, vòng quanh thắt lưng tráng kiệt, để hạ bộ của hai người có thể tiếp xúc gần nhất.
- Không được!
Tôi không muốn! Anh mau thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không muốn! Đừng đụng vào tôi!
Mặc kệ Sở Nghinh có gào đến sắp rách cổ họng thì Ân Viêm cũng chỉ chú tâm vào việc khai phá thân thể sạch sẽ này của cô.
Hắn áp sát hạ thân vào giữa hai đùi non mịn của cô, dùng sức đẩy hông thật mạnh, trực tiếp đem vật nam tính đã căng trướng đến muốn phát nổ tiến vào u cốc chật hẹp.
Hắn thở dốc một hơi nặng nề, gầm gừ nơi cổ họng, thanh âm đầy nam tính cuốn hút kia có thể kích thích bất kỳ người phụ nữ nào.
- Aaaa!!!!! Không…. không được….. đau!!!! Đau…. van cầu anh….. tha…. tha cho tôi đi mà….. cầu xin anh….. đau lắm….. tôi không chịu được…..
Cơn đau dưới hạ thân giống như xé cơ thể của Sở Nghinh thành đôi vậy, đau đến mức cô chỉ muốn cắt đứt lưỡi ngay, hai hàng nước mắt liên tục chảy ra khỏi khóe mắt, thấm nhanh vào gối.
Cô vùng vẫy như con cá đã nằm trên thớt vừa bị chặt một nhát dao đầu tiên, đau đến không thở nổi.
Hai tay bị trói chặt trên đỉnh đầu không ngừng giãy giụa, nhưng càng cố giãy thì cổ tay càng như muốn đứt lìa ngay.
Cô liên tục van nài hắn tha cho mình, nhưng hình như là tất cả đều vô vọng.
- Bé con, cô chặt thật đấy.
Chỉ mới vào chưa được một nửa mà Ân Viêm đã phải dừng lại rồi, hắn đang gặp vật cản không thể tiến tiếp, hơn nữa kích thước của hắn đã quá lớn so với sức chứa của cô.
Nhưng cảm giác hưng phấn lại tăng lên không ngừng, hắn chưa từng có được cảm giác thoải mái như vậy trước giờ, cơ thể này đúng là cực phẩm mà.
- Thả lỏng nào, nếu không cô sẽ đau đấy.
Hắn chẳng quan tâm được quá nhiều nữa, lần nữa dùng sức đầy hông một cái dứt khoát, xuyên qua vật cản kia, dù bên tai có nghe tiếng kêu la vì đau đớn của Sở Nghinh thì cũng không có ý định thương hoa tiếc ngọc, ngược lại càng trở nên mãnh bạo hơn nữa.
- Không được, không được!
Cầu xin….. cầu xin anh….. dừng…. dừng lại đi mà…. tôi không chịu được…. đau…. đau…..
Nước mắt của Sở Nghinh đã thấm ướt cả gối, cổ tay thon nhỏ vì cố vùng vẫy mà da thịt cũng bị cứa rách.
Nhục nhã lẫn đau đớn khiến cô chỉ muốn cắn lưỡi tự sát ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!