Không để cho Sở Nghinh được nghỉ ngơi quá lâu, Ân Viêm sẵn điếu thuốc trên tay, hơi thở trầm ổn của hắn còn tỏa ra một làn khói sau khi rít một hơi thuốc, sau đó thì dùng chính điếu thuốc đó để đốt trực tiếp lên từng đầu ngón tay còn bỏng vì sáp nóng của cô.
- Không được! Aaaaa.... đừng mà.... đồ biến thái! Mau dừng lại cho tôi!
So với sáp nến thì đây mới là cực hình, đầu thuốc cháy lửa gần như là đang thiêu cháy da tay của Sở Nghinh.
Cô hét đến lạc cả giọng, nước mắt cũng đã chảy sắp rồi nhưng địa ngục trần gian thì vẫn còn ở đây.
Vì dùng sức giật mạnh hai tay nên cổ tay của cô cũng in rõ vết dây trói.
- Dừng lại.... dừng lại đi mà....!
Mặc kệ cô có gào thét thế nào thì Ân Viêm vẫn bỏ hết ngoài tai và tiếp tục đốt từng ngón tay của cô.
Sở Nghinh vùng vẫy đến toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi, trong mắt chỉ toàn sự sợ hãi và tuyệt vọng cùng cực, cứ mỗi lần hắn dừng lại để bắt đầu một trận tra tấn tàn bạo hơn thì cô lại cứ tưởng chừng như mình đã chết rồi vậy.
- Bé con, tôi đã nói gì nào?
Tôi thích nghe em cầu xin tôi hơn là nghe em mắng chửi tôi.
Ngoan nào, mau cầu xin tôi làm em đi.
Nếu có thể thì Sở Nghinh thà cắn lưỡi chết tại đây đi, cô không thể chịu đựng nổi những cách thức tra tấn hết sức biến thái của tên này nữa.
- Dừng lại.... làm ơn.... dừng lại đi mà..... cầu xin anh.... dừng lại đi....!
Suỵt!
- Bé con, em cố tình không hiểu lời tôi nói hửm? Tôi bảo em cầu xin tôi nhanh làm em, đem em cắm hỏng chứ không phải là xin tôi dừng lại.
Con ngươi sâu hút của Ân Viêm đã thu hết toàn bộ biểu cảm của Sở Nghinh lại, trong đầu vẫn cứ xuất hiện những lời mà người làm đã nói khi nãy.
Hắn không thể nào ngừng nghĩ đến việc cô luôn muốn thoát khỏi hắn, muốn li hôn với hắn.
Hắn nhìn lại một bàn tay vẫn chưa nếm thử cảm giác tra tấn thế nào, tiện tay vứt điếu xì gà lên gạt tàn rồi cầm lấy lên một con dao nhỏ, kề sát vào đầu ngón út của cô.
Nếu mấy ngón tay này của cô lại để viết giấy li hôn với hắn thì không cần để lại nữa.
- Bé con, em muốn trở thành nhà thiết kế nhỉ? Cho nên chắc là ngón tay đối với em rất quan trọng đi.
Nếu bây giờ tôi cắt hết ngón tay của em thì có phải em sẽ biến thành phế vật không?
Lời hắn vừa nói lọt vào tai của Sở Nghinh không khác gì một bản án tử, sợ hãi che lấp đôi mắt của cô, liều mạng giãy giụa với chút hy vọng mong manh là có thể an toàn thoát thân, thế nhưng cô càng cố gắng phản kháng thì càng bị dây trói làm đau hai tay hơn.
- Không!!! Không được! Đừng mà.... đừng mà.... tôi xin anh.... đừng mà.....!
Ân Viêm cầm lưỡi dao sắt nhọn lướt dọc theo từng ngón tay thon nhỏ đang run lẩy bẩy của cô, cứ hễ nghĩ đến việc cô đang muốn li hôn rồi trốn khỏi mình thì hắn liền muốn một lần cắt hết năm ngón tay của cô ngay.
Sở Nghinh vùng vẫy trong sợ hãi lẫn tuyệt vọng, nước mắt liên tục tuôn rơi, thân thể giật lên giật xuống vô cùng dữ dội, nhất là bàn tay đang cận kề với lưỡi dao của người đàn ông thì càng cố gắng muốn dứt ra hơn nữa, hai chân thi nhau đá loạn cho dù không thể nào cự động được.
Vì cứ giãy chết như vậy từ nãy đến giờ nên toàn thân cô đều ướt đẫm mồ hôi như mới được vớt trong hồ nước ra vậy, tóc mai cũng dính vào vầng trán trơn mịn.
- Không được!
Đừng mà! Đừng mà!!!!
Khoảnh khắc cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo đang chuẩn bị đè xuống giữ ngón cái, cổ tay vẫn bị ghim chặt, cô khóc đến không thành tiếng nữa.
Tuyệt vọng đến cùng cực, tinh thần hoảng loạn vô cùng....!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!