Chương 2: Tôi Muốn Cơ Thể Em

Sở Nghinh cầm túi đồ của cả hai người nhét vào cốp xe rồi vội vội vàng vàng đẩy cả Mục Nhiễm ngồi vào vị trí lái phụ, còn cô thì cũng ngay sau đó cũng ngồi lên ghế lái chính.

Nhìn thái độ không mấy thân thiện của Sở Nghinh đối với người đàn ông tên Ân Viêm kia, Mục Nhiễm vừa thấy khó hiểu cũng vừa bức xúc.

- Tiểu Nghinh, rốt cuộc cậu bị sao vậy?

Người ta đã giúp cậu mà cậu không những không cảm ơn tử tế rồi còn tỏ thái độ như vậy nữa?

Sở Nghinh cầm chặt tay lái, thấy Mục Nhiễm hoàn toàn không biêt gì về người đàn ông kia, cô cũng phân vân không biết có nên nói cho rõ ràng không.

Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt vô hại như một lớp vỏ bọc hoàn hảo của Ân Viêm thì cô đã không nhịn được, đập mạnh vào vô lăng, bất mãn nói ra những gì mình đang nghĩ.

- Cậu không biết gì về người đàn ông đó sao?

Anh ta không tốt như những gì cậu thấy đâu, trên thương trường ngoại trừ những người muốn đạt được lợi ích riêng thì mới bắt tay với anh ta, ngoài ra thì chẳng ai muốn day vào hay là chọc phải anh ta cả.

Chính tai tớ đã nghe được ba tớ nói về người đàn ông này, ông ấy luôn nhắc nhở tất cả mọi người trong nhà không được có bất kỳ liên quan nào đến Ân Dạ, nhất là người tên Ân Viêm đó.

Sở dĩ Sở gia tránh anh ta như vậy cũng là vì đã có đến ba giám đốc điều hành trước đó của Thương Sở bị anh ta ép đến đường cùng và phải tự sát.

Con người đáng sợ như vậy chúng ta không thể day vào được.

Nghe Sở Nghinh kể về người đàn ông vừa rồi mà Mục Nhiễm cũng phải có một cái nhìn khác ngay, cô nàng gật gù rồi cảm thán.

- Thật không ngờ vẻ ngoài đẹp trai mà lại tàn ác như vậy, đúng là hoa hồng nào cũng có gai mà.

Sở Nghinh bất lực nhìn cô bạn thân đang tiếc nuối mà cũng chỉ biết lắc đầu, chuẩn bị bẻ lái sang một hướng khác.

Đúng lúc này thì Mục Nhiễm lại nhận được điện thoại, sau khi nghe điện thoại xong, biểu cảm của cô nàng không được tốt cho lắm, vội nói với Sở Nghinh đang lái xe.

- Tiểu Nghinh, cậu dừng ở đây cho tớ xuống.

Mẹ tớ vừa gọi đến nói là cô em gái đáng yêu của tớ vừa về nước nên đã lục tung cả nhà tớ lên rồi.

Tớ phải về ngay.

Hôm khác nhất định sẽ đi ăn với cậu.

Nghe vậy, Sở Nghinh còn định đưa cô ấy về Mục gia, nhưng Mục Nhiễm lại nói tài xế cũng sắp đến rồi nên muốn ở đây đợi.

Cũng không còn cách nào khác, Sở Nghinh chỉ đành để cô ấy xuống xe.

Sau đó hai người tạm biệt nhau, và Sở Nghinh lái xe theo hướng về Sở gia.

Vốn dĩ hai người đã định đi ăn cùng nhau nhưng chăc bây giờ cô chỉ có thể về nhà ăn tối thôi.

Vừa lái xe vừa bật nhạc nghe nên Sở Nghinh cũng không chú ý quan sát xung quanh quá nhiều, không hề chú ý đến chiếc xe đã đi theo mình suốt dọc đường.

Đang đi rất bình thường nhưng đột nhiên xe lại không thể chạy được nữa, Sở Nghinh mới lo lắng kiểm tra từng thông số trên đầu xe, phát hiện xe đã hết dầu rồi.

Cô liền lấy điện thoại gọi cho tài xế trong nhà, nhưng tất cả tài xế đều không thể đến ngay được, cô chỉ có thể ngồi trong xe đợi thôi.

Nhìn đồng hồ đã sắp muộn giờ nộp báo cáo mà cô lại không thể kết nối được mạng, đúng là hôm nay ra đường bước nhầm chân nên mới xui như vậy chứ.

Trong lúc Sở Nghinh đang loay hoay tìm hướng xử lý thì đột nhiên có một chiếc xe từ phía sau chạy lên, dừng lại ngay sát bên xe của cô, tài xế trên xe mới từ từ hạ cửa kính xuống để hỏi đường.

Sở Nghinh cũng không nghi ngờ gì, tốt bụng chỉ đường cho anh ta, vô tình lại nhìn thấy xe của anh ta có thể kết nối mạng.

Vì đang sốt ruột gửi báo cáo nên cô mới mạo muội nhờ giúp đỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!