Chương 10: Tôi Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Em

Hắn còn chưa nói xong thì đã tự cởi bỏ hết quần áo trên người mình rồi.

Một tay dùng lực để tách rộng hai chân đang cố khép chặt của cô, nhưng hắn chỉ dùng tay trêu đùa mà chưa làm gì cả.

Cảm giác nhục nhã đã bủa vây lấy toàn tâm trí của Sở Nghinh.

Nếu như lời người đàn ông này nói là thật thì cũng có nghĩa là cô không thể phản kháng lại hắn, cũng không thể chống đối được với Ân Viêm.

- Bé con, tôi đã nói tôi mới là người đàn ông duy nhất của em mà, sao em lại còn dám nghĩ đến việc ngủ với chồng em hửm? Thân thể này là của tôi, em không có quyền quyết định.

Ân Viêm vừa nói vừa vùi mặt vào giữa rãnh ngực cô, một bên hôn mút nhũ hoa đang căng cứng, một bên dùng tay tùy ý nhào nặn thành đủ hình dạng, cứ thế luân phiên mấy lần.

- Bé con, thừa nhận đi.

Thừa nhận em là loại đ ĩ đi3m d@m đãng đang mong chờ được tôi cắm vào.

Hai tay bị trói chặt phía sau khiến cho Sở Nghinh vô cùng khó chịu.

Bên tai lại nghe từng tiếng sỉ nhục của người đàn ông khiến cô sống không bằng chết.

Cô vừa khóc vừa lắc đầu trong sợ hãi.

- Không có, tôi không có..... làm ơn.... làm ơn thả tôi ra đi mà.

Ân Viêm vốn chẳng thèm nghe những lời cô đang kêu gào, hắn cuồng bạo hôn từ ngực trở lại môi của cô.

Cũng không quá lâu, bàn tay bên dưới hạ thân cô cũng dừng động tác lại, hình như đang lấy gì đó.....!

Ngay sau đó, hắn đã quay trở lại cùng một món đồ trên tay.

- Bé con, chúng ta bắt đầu chơi thôi nào.

Hắn vừa mới dứt lời thì Sở Nghinh cũng đã cảm giác được một luồng khí lạnh dán vào da thịt mình.

Cô uốn éo thân thể muốn trốn tránh nhưng cũng vô ích, cảm giác lạnh ngắt kia vừa rồi còn ở trên bụng mình nhưng bây giờ lại đang di chuyển xuống phía dưới.....!

- Ummm..... aaa..... không..... không được.... đừng mà......!

Ân Viêm một tay cầm viên đá lạnh từ từ rà theo bụng của Sở Nghinh xuống giữa hai đùi cô, cứ hễ cô cố khép chân lại thì hắn lại tát thật mạnh vào bộ ngực đã đỏ hồng đầy dấu tay của cô, thô bạo tách rộng hai chân của cô ra, phơi bày nơi tư mật ra trước mắt của hắn.

Hắn chầm chầm đưa viên đá xoa khắp xung quanh, hài lòng nhìn dáng vẻ thống khổ chịu đựng của cô gái nhỏ, cuối cùng mới nhét hẳn vào khe động nhỏ kia.

- Aaaa.... lấy ra đi.... làm ơn lấy ra đi mà.....!

Sở Nghinh khổ sở cầu xin hắn, nhưng có vẻ như cô càng thống khổ chịu đựng thì lại càng khiến hắn thêm hưng phấn thôi.

Một viên đá lạnh đã hoàn toàn nằm sâu bên trong cô, thêm một viên thứ hai, viên thứ ba.... cô thực sự không đếm được là hắn đã nhét bao nhiêu đá vào trong người mình nữa.

Cảm giác lạnh thấu xương đang giày vò nơi hạ thân bức cô đến sắp phát điên rồi, theo phản xạ mà cố gằng uốn éo thân thể để tống hết chúng ra ngoài, nhưng tất cả đều vô ích.

- Xin anh.... tôi xin anh đó.... làm ơn, đừng nhét nữa....!

Ân Viêm đều bỏ ngoài tai tất cả những lời cầu xin của cô, đồng thời cũng dừng nhét đá lạnh vào nơi tư mật của cô, hài lòng nhìn nơi nhầy nhụa kia vừa tiết ra mật dịch hòa lẫn nước lạnh được tan ra từ đá.

- Bé con, chỗ này của em đúng là đẹp thật đó.

Bị những lời vô sỉ của hắn vũ nhục, Sở Nghinh vừa thẹn vừa giận, cố gắng vùng vẫy để thoát thân trong tuyệt vọng.

Ân Viêm đâu dễ dàng kết thúc mọi chuyện ở đây chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!