Chương 39: (Vô Đề)

Nghe vậy, Bác Mộ Trì nhướng mày, khéo léo nhắc nhở:

"Nhưng mà kim cương đắt lắm đó."

Lúc nói những lời này, cô cảm thấy mình càng ngày càng quá đáng.

Phó Vân Hành hơi giật mình, anh bất ngờ khi thấy cô cũng lo những chuyện này.

Anh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

"Anh đi làm hơn nửa năm rồi, chắc cũng đủ mua một đôi hoa tai đính kim cương chứ nhỉ?"

"Vậy nếu không mua nổi thì sao?"

Bác Mộ Trì ngây ngô, không chút suy nghĩ mà nói tiếp.

Không mua nổi? Phó Vân Hành lặp lại những lời này của cô, trong giọng nói ẩn chứa ý cười:

"Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?"

Anh cố ý trêu cô.

Bác Mộ Trì: ...

Sao mà cô biết nên làm gì chứ?

Cô cảm thấy hơi bối rối, xoắn xuýt một hồi mới nói:

"Nếu không có kim cương cũng không phải..."

Hai từ không được còn chưa nói ra miệng đã bị Phó Vân Hành cắt ngang.

"Anh sẽ tiếp tục cố gắng, nhận nhiều việc hơn để kiếm được nhiều tiền hơn." Phó Vân Hành cong khóe môi, nói:

"Không thể để em gái Đâu Đâu nhà ta chịu thiệt được."

Vành tai Bác Mộ Trì nóng lên, kỳ lạ là trong đầu hiện lên vẻ mặt của anh lúc này.

Cách một chiếc điện thoại, dường như cô có thể cảm nhận được dáng vẻ của anh lúc nói ra những lời này, còn có ánh mắt của anh lúc nhìn mình nữa.

Thoáng chốc, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Phó Vân Hành lướt qua lỗ tai cô, chạm vào da thịt cô khiến nhịp tim cô tăng nhanh, làm lỗ tai cô nóng lên, thậm chí còn ửng đỏ.

Nói tới đây, Bác Mộ Trì đưa tay xoa vành tai: À.

Cô không kìm được mà mỉm cười:

"Vậy anh cố gắng lên nhé?"

Phó Vân Hành nhỏ giọng đáp: Được.

Hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Bác Mộ Trì hắng giọng định nói tiếp gì đó nhưng bên ngoài truyền tới giọng nói của Trần Tinh Lạc:

"Đâu Đâu ơi, ăn cơm nè."

Dạ. Bác Mộ Trì mấp máy môi: Em đi ăn cơm đây.

Đi đi. Phó Vân Hành ngừng lại, nhỏ giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!