Đột nhiên phòng khách trở nên yên lặng.
Sáng sớm, ngoài cửa có tiếng sột soạt và tiếng hàng xóm đi lại nói chuyện.
Thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng nhạc phim của bộ phim hoạt hình cho trẻ con xem ở nhà đối diện, hơi thở cuộc sống dày đặc.
Tai Bác Mộ Trì giật giật, vừa để ý những tiếng đó, vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
À. cô chống cằm, lông mi nhấp nháy nhấp nháy:
"Sao anh không nói gì?"
À? Phó Vân Hành lặp lại, mở mắt nhìn cô: Anh không nói gì à?
Bác Mộ Trì ngượng ngùng:
"Có đấy. Đây chẳng phải là do nãy giờ anh không nói gì à?"
Phó Vân Hành nhìn cô, đôi mắt sáng rực làm người nào đó không thể bỏ qua được.
Mới đầu Bác Mộ Trì còn có thể chống đỡ, nhưng mà dường như ánh mắt khi anh nói chuyện lại khiến cô không thể chịu được.
Ngẫm nghĩ một lát, cô mấp máy môi, ậm ờ hỏi:
"Anh nhìn cái gì thế."
Nhìn em. anh hơi dừng lại, nâng mắt lên rồi nhìn thẳng vào mắt cô:
"Nhìn chỗ bị anh đánh."
Bác Mộ Trì: ...
Cô nghẹn lại, ngước mắt lên trừng anh.
Vẻ mặt của Phó Vân Hành lạnh nhạt, như đang thực sự xem xét lời cô nói:
"Anh không chế lực cũng tốt nhỉ?"
... Bác Mộ Trì mấp máy môi, chưa kịp nói ra, tiếng anh lẩm bẩm đã truyền đến: Không thấy bị sưng.
Phó Vân Hành!
Bác Mộ Trì không thể nhìn được nữa, thở hồng hộc gọi tên anh:
"Anh thực sự muốn đánh em à?"
Phó Vân Hành nhìn dáng vẻ trợn tròn mắt của cô, trông căng thẳng thì căng thẳng nhưng lại có vẻ chẳng căng thẳng.
Anh hơi nhếch môi dưới, đẩy ly nước ở bên cạnh sang tay cô: Hửm?
Lông mày anh nhướng lên:
"Vẫn còn nhớ tên anh đấy."
Bác Mộ Trì không nói gì. vừa buồn cười vừa tức giận lẩm bẩm:
"Anh biết em lừa anh rồi chứ gì."
Đúng thế. Phó Vân Hành trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!