Tắm xong, Bác Mộ Trì nhận được điện thoại của Đàm Thư.
Alo. Cô nằm bò trên giường nghe điện thoại.
Đàm Thư nghe giọng cô thều thào, cô ấy chậc khẽ một tiếng:
"Đi ăn cơm với nhóm Phó Vân Hành không vui à?"
Không phải.
Bác Mộ Trì nói: Vui lắm.
"Thế sao nghe giọng cậu chẳng vui gì hết vậy." Đàm Thư ăn ngay nói thật.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, phồng má chống cằm nhìn điện thoại:
"Không phải không vui." Cô nghĩ ngợi:
"Chẳng qua có một số việc tớ nghĩ mãi không hiểu."
Việc gì?
Đàm Thư tò mò.
Bác Mộ Trì yên lặng một lát, khẽ hỏi:
"Cậu thấy Phó Vân Hành có tốt với tớ không?"
Đàm Thư: ...
Cô ấy im lặng giây lát, hỏi lại:
"Cậu hỏi tớ cái này hả? Cái này tự cậu không có câu trả lời sao?"
Có... Bác Mộ Trì nói không mấy tự tin:
"Nhưng tớ muốn hỏi người ngoài cuộc thử xem sao."
Cô làm nũng với Đàm Thư:
"Cậu phân tích giúp tớ đi mà đi mà."
Đàm Thư: Ngừng. Cô ấy không chịu nổi giọng làm nũng của Bác Mộ Trì, hễ nghe là khó chịu sởn gai ốc.
Bác Mộ Trì cười hì hì một tiếng: Được thôi.
Đàm Thư dở khóc dở cười, tò mò hỏi:
"Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"
"Thì đột nhiên phát hiện ra." Bác Mộ Trì giải thích.
Đàm Thư ừ một tiếng, im lặng một lúc lâu mới nói:
"Ngày xưa Phó Vân Hành đối xử với cậu cực kỳ tốt còn giờ trưởng thành rồi thì tớ không gặp hai người cùng một lúc bao giờ nên thực sự không biết phải trả lời cậu thế nào."
...
Câu này nói như không nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!