Cô bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của anh, trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.
Cách màn hình, nhìn chung Phó Vân Hành có thể cảm giác được cảm xúc lúc này của cô.
Có lẽ có một chút khó hiểu, lại có một chút kiêu ngạo của đại tiểu thư, cần anh cho cô một bậc thang thì cô mới đồng ý đi xuống, hoặc là cần anh chủ động vươn tay mời cô.
Còn cô thì sẽ dựa vào thành ý của anh để cân nhắc xem nên đồng ý hay từ chối.
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, anh khẽ cong môi.
Phó Vân Hành: Không tiện sao?
Bác Mộ Trì thoáng khựng lại:
"Không phải anh nói là không cần hay sao?"
Phó Vân Hành:
"Anh không nói là không cần em giúp đỡ, trước khi ra nước ngoài ba mẹ anh đã mua câu đối rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh giải thích ngắn gọn.
Bác Mộ Trì: Ồ.
Sau khi nhìn chằm chằm giao diện nhắn tin của hai người một lúc lâu, cô có hơi không hiểu cách thức hoạt động của mạch não của Phó Vân Hành cho lắm, nhưng vẫn trả lời anh một câu rất ba phải:
"Để xem lúc anh về thì em rảnh hay là Trì Ứng rảnh đã."
Phó Vân Hành: Được.
Thật ra Phó Vân Hành không có ý gì khác, anh cũng không cảm thấy mình nhờ Bác Mộ Trì cùng dán câu đối với nhau có gì không ổn.
Trước kia khi ăn Tết, bọn họ đều sẽ giúp nhau dán câu đối.
Còn nữa, anh hiểu Bác Mộ Trì. Cô đã trưởng thành, nhưng tính cách vẫn giống như lúc còn nhỏ. Nếu ai đó từ chối cô quá nhiều lần, thì cô có thể lặng lẽ ghi thù người đó.
Phó Vân Hành cũng không lo cô ghi thù mình, chỉ không muốn làm cô buồn bực theo bản năng...
6 giờ tối.
Gia đình Bác Mộ Trì chuẩn bị ăn cơm đoàn viên.
Gia đình cô có ít họ hàng, ông nội bà nội đều ở nước ngoài, hiếm khi về nước, cô nhỏ thường tới nhà chồng ăn cơm vào ngày Tết nên cũng sẽ không tới đây.
Ông ngoại bà ngoại đã qua đời lúc bà Trì học Đại học, nghe nói lúc ấy những họ hàng khác từng bắt nạt bà Trì, sau đó cũng không còn qua lại nữa. Cũng bởi vậy, bữa cơm đoàn viên của gia đình họ luôn ít người.
Nhưng trước kia khi gia đình mẹ nuôi của cô ăn Tết trong nước, bọn họ sẽ cùng ăn cơm trưa hoặc cơm tối với gia đình cô.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Bác Mộ Trì cảm thấy năm mới cũng không có gì thú vị.
"Tết nhất mà con than thở gì thế?" Trì Lục vào phòng bếp giúp đỡ Bác Duyên, đến khi ra ngoài, bà ấy nghe thấy cô thở dài một tiếng.
Bác Mộ Trì nâng tay ôm lấy cánh tay bà ấy: Mẹ ơi.
Trì Lục nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, tỏ ra bất ngờ: Sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!