Chương 72: (Vô Đề)

Sợ nhất là bầu không khí trở nên im lặng.

Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm vào Phó Vân Hành với vẻ mặt ghét bỏ một lát, do dự nói:

"Anh không sợ em nói mấy lời này của anh cho Tiểu Quai nghe à?"

...

Phó Vân Hành: Không sợ.

Anh bình thản không dao động,

"Lời anh nói là thật."

Anh mỉm cười nhìn cô, khom lưng kề sát vành tai cô, hơi thở thổi lên mặt, nhẹ giọng nói:

"Anh chỉ thích em thôi."

Bác Mộ Trì cạn lời, đưa tay đánh lên vai anh,

"Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy."

Phó Vân Hành trông vô tội,

"Anh cũng đang trả lời nghiêm túc vấn đề của em mà."

Vấn đề của bạn gái, dù là lớn hay nhỏ, anh cũng phải suy nghĩ cặn kẽ rồi trả lời.

Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu.

Bác Mộ Trì từ bỏ giãy giụa,

"Được rồi, vậy ngoài anh ra thì sao?"

Phó Vân Hành: ...

"Anh không có đáp án?" Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm anh.

Đúng là Phó Vân Hành không biết nên trả lời thế nào.

Anh nghĩ kỹ một lúc, nói nghiêm túc:

"Đúng là Tiểu Quai rất được mọi người thích, điều kiện các mặt cũng rất tốt, nhưng mà..."

Không có nhưng mà.

Bác Mộ Trì kiêu ngạo nói:

"Người nào không thích cô ấy thì chắc chắn là do mắt không tốt, em sẽ đề nghị họ tới khoa mắt của bệnh viện các anh để khám."

Về chuyện bênh vực em gái nhà mình thì đám Bác Mộ Trì bọn họ đều là kiểu bao che khuyết điểm không phân rõ phải trái.

Phó Vân Hành cười, nhéo mặt cô gật đầu:

"Được, lúc đề nghị nhớ nói với anh một tiếng."

Bác Mộ Trì chớp mắt: Dạ?

Phó Vân Hành cong khóe môi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!