Vào khoảnh khắc cổ tay bị anh giữ lấy, tim Bác Mộ Trì đập như nổi trống.
Bàn tay của Phó Vân Hành to rộng, khớp xương rõ ràng mạnh mẽ.
Bác Mộ Trì thoáng rũ mắt, nhìn bàn tay bị anh nắm lấy, cảm thấy nóng bỏng.
Cô khẽ cử động, nhưng lại không thể tránh thoát.
Phó Vân Hành nghiêng đầu:
"Em không thoải mái à?"
… Bác Mộ Trì hơi nghẹn lời, muốn nhắc nhở anh rằng anh còn chưa theo đuổi được em mà sao đã nắm tay trước rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại từ bỏ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ nắm tay.
Có hơi hơi. Bác Mộ Trì nói.
Phó Vân Hành ngẩn ra, cười cười, tự nhiên giảm bớt lực tay, nhưng không thả cổ tay của cô ra.
Đam Đan ngồi bên cạnh nhìn trộm, thầm đỏ mặt.
Cô nàng thay đổi ý định rồi, cô nàng phát hiện hình như Bác Mộ Trì và bác sĩ Tiểu Phó này ở bên nhau còn đẹp đôi hơn là ship với Hứa Minh.
Bác Mộ Trì cũng không biết diễn biến tâm trạng của Đan Đan, tay cô đang được Phó Vân Hành nắm lấy, cũng không chú ý tới những người khác, tay cô bị người trước mặt nắm lấy, suy nghĩ của cô cũng tự động chạy theo anh.
Vào thang máy, Đan Đan nói với Bác Mộ Trì:
"Em Mộ Trì, chị không đi lên cùng em nữa, chị về phòng luôn đây."
Bác Mộ Trì gật đầu:
"Hôm nay vất vả cho chị rồi."
Chuyện nên làm mà. Đan Đan vui vẻ nói:
"Đây là lần đầu tiên chị tới núi tuyết đó, đẹp quá đi mất."
Đối với cô ấy mà nói, đây là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.
Đan Đan ở tầng bảy nên rời đi trước.
Người đi rồi, Bác Mộ Trì mới nhớ tới Phó Vân Hành:
"Ngày mai anh không đi làm à?"
Có. Phó Vân Hành trả lời cô.
Bác Mộ Trì sửng sốt:
"Vậy sao bây giờ anh còn ở đây?"
Cô tính toán, đi từ Bắc Thành tới khách sạn mất mấy tiếng đồng hồ.
Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cười nói:
"Không phải anh đã nói với em rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!