Chương 2: (Vô Đề)

Nói xong, anh xách theo mấy thứ mua ở siêu thị đi vào nhà bếp.

Chuyên ngành y mà anh học ở đại học thuộc chương trình đào tạo kết hợp thạc sĩ và tiến sĩ, trước khi thực tập sẽ được xuất ngoại làm sinh viên trao đổi trong hai năm, cũng là lúc học ở nước ngoài anh đã học được nấu ăn.

Sau khi sắp xếp mọi thứ cất vào tủ lạnh, anh giương mắt nhìn về phía người đang ngồi yên trên sô pha, cúi đầu hỏi: Tối nay muốn ăn gì?

... Sương sớm?

Bác Mộ Trì trả lời theo bản năng.

Phó Vân Hành: ...

Anh rũ mắt xuống, nhìn cô từ khoảng cách không xa không gần, Chắc chưa?

Không chắc. Bác Mộ Trì lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói:

"Sao cũng được, anh xem rồi làm đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô đứng dậy đi xuống bếp, có tính tự giác của người làm khách,

"Cần em giúp gì không?"

Không cần. Phó Vân Hành lạnh lùng từ chối cô,

"Chỉ là phiền em cố gắng chờ thêm nửa tiếng."

Bác Mộ Trì nghe ra sự chế giễu trong lời nói của anh, không biết phải nói gì.

Đã lâu rồi cô không ở riêng với Phó Vân Hành, cũng không biết anh học được cách nói móc này từ đâu.

Bác Mộ Trì không phải kiểu người sẽ khách sáo với anh, nếu Phó Vân Hành đã nói không cần thì cô cũng yên tâm thoải mái quay về phòng khách ngồi.

Cô lại cầm điện thoại lên lần nữa, Wechat đã nhận được vài tin nhắn của Đàm Thư.

Vừa rồi khi Phó Vân Hành nói chuyện thì cô ấy nghe không sót chữ nào, đang cười vui vẻ.

Đàm Thư: [ Xin hỏi tình hình hiện giờ của cô gái xinh đẹp xuất chúng ra sao rồi? Tối nay Phó Vân Hành cho cậu uống sương sớm hay là uống nước sôi để nguội thế.]

Đàm Thư: [ Khi nào thì Bác xuất chúng mới trả lời tin nhắn của tớ thế? Xin hỏi cậu có khỏe không. ]

......

Bác Mộ Trì trộm liếc nhìn người đang đứng nghiêng về hướng cô trong phòng bếp, tức giận trả lời tin nhắn của cô ấy: [ Còn sống. ]

Đàm Thư: [ Vậy là tốt rồi. ]

Bác Mộ Trì: [... Sao tớ cảm thấy cậu đang cười trên nỗi đau của người khác là sao nhỉ. ]

Đàm Thư: [ Tớ đâu có. ]

Bác Mộ Trì cũng không quan tâm chuyện cô ấy có hay không, cô đang tính hỏi gì đó thì bên tai vang lên tiếng bước chân.

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy Phó Vân Hành bưng một đĩa trái cây đã rửa đặt lên bàn trà trước mặt cô.

Lót bụng trước đi.

Phó Vân Hành đảo mắt nhìn sang cái điện thoại cô đang cầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!