Anh lấy điện thoại bên tai xuống nhìn một chút, cuộc gọi chưa tắt, tín hiệu cũng tốt.
Anh nhíu mày, tưởng rằng cô chưa nghe rõ, lại hỏi lại một lần nữa.
Bác Mộ Trì: ...
Cô À một tiếng, giả vờ như thể lúc nãy mình chưa nghe rõ, Gì ạ?
Phó Vân Hành không quan tâm cô thật sự không nghe rõ hay là cố tình không nghe rõ, nhẫn nại nói lại lần thứ ba,
"Anh hỏi triệu chứng cảm cúm của em, có chảy nước mũi hay không?"
... Bác Mộ Trì không biết Phó Vân Hành thật sự coi cô là người bệnh của anh, hay có ý gì khác. Chẳng lẽ anh không cảm thấy đối với con gái, câu hỏi này rất khó trả lời sao?
Chuyện chảy nước mũi này mà nói ra, thật sự hơi mất mặt.
Bác Mộ Trì đấu tranh trong giây lát, mập mờ trả lời: Ừm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Vân Hành không nghĩ nhiều, lại hỏi tiếp: Nhiều không?
...?
Bác Mộ Trì im lặng, thậm chí không muốn nói chuyện với anh.
Làm gì có ai hỏi như vậy.
Ừm? Phó Vân Hành không nghe thấy cô nói chuyện, âm thanh tê dại truyền đến từ đầu bên kia.
Lúc ngẩn ngơ, Bác Mộ Trì có ảo giác như anh đang nói chuyện ngay bên cạnh, bởi vì cô thấp thoáng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh dừng ngay bên tai cô.
Theo bản năng, Bác Mộ Trì đặt điện thoại đang cầm lên bàn, mở loa ngoài rồi vân vê lỗ tai bị nóng lên, Hơi nhiều.
Còn là kiểu tự chảy ra nữa.
Phó Vân Hành Ừm một tiếng, Đau đầu không?
"Có hơi chóng mặt chút." Bác Mộ Trì báo đúng sự thật,
"Mê man muốn ngủ, không có tinh thần."
Cả ngày cô đều mệt rã rời.
Ho khan không?
Không ho.
Cô chỉ đơn giản bị cảm cúm.
Phó Vân Hành hiểu rõ rồi, anh im lặng chốc lát, thấp giọng hỏi:
"Bác sĩ của đội còn ở chỗ em không?"
Không còn.
Bác Mộ Trì xem thời gian một chút,
"Chắc là trở về nghỉ ngơi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!