Nhưng lời nói phát ra từ trong miệng Phó Vân Hành, cô lại có cảm giác không nói thành lời.
Cái cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Khiến cô không tự chủ được mà say mê ở trong đó, có cảm giác hưng phấn kỳ lạ.
Cô phỏng đoán, có thể là bởi vì hàng ngày Phó Vân Hành quá lạnh lùng, khiến cô sinh ra thành kiến đối với anh, vô tri vô giác ngầm cho rằng anh không giống người sẽ nói ra mấy lời động viên ủng hộ hay gì đó tương tự.
Suy nghĩ cẩn thận về việc này, trái tim đang treo lên lại được thả xuống mà chính Bác Mộ Trì cũng không nhận ra.
"Em cũng cảm thấy em có thể."
Cô nói có hơi tự luyến.
Phó Vân Hành mỉm cười, nhìn khuôn mặt tràn đầy sự tự tin của cô, hầu kết di chuyển lên xuống.
Hai người chậm rì rì trở về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đến cửa biệt thự, Bác Mộ Trì nhìn người bên cạnh bước vào trong còn nhanh hơn cả mình, dừng một chút rồi nói:
"Anh có vội tới bệnh viện không? Có muốn sang nhà em ăn bữa sáng không?"
Ngoài trừ ngày mồng một Phó Vân Hành đến nhà bọn họ ăn bữa sáng, thời gian còn lại sau khi hai người tập thể dục xong, Bác Mộ Trì sẽ không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa.
Phó Vân Hành rũ mắt nhìn cô,
"Anh đi về tắm rửa trước đã."
Nghe vậy, Bác Mộ Trì có hơi ngạc nhiên, Vâng.
Cô chỉ chỉ về một hướng khác,
"Hẳn là dì Dương đã qua đây rồi, em nói một tiếng với dì ấy, anh có muốn ăn gì đặc biệt không?"
Dì Dương là người địa phương, nghỉ đông đến ngày mồng ba là thôi. Hôm nay sẽ đến nhà dọn dẹp cho nhà cô, tiện thể nấu cơm luôn.
Gì cũng được.
Phó Vân Hành cũng không kén ăn.
Bác Mộ Trì mơ mơ hồ hồ ồ một tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ với anh:
"Vậy lát nữa gặp lại."
Nhìn bóng dáng của cô đi về phía trước, Phó Vân Hành hơi khựng lại, sau khi cô đẩy cổng bước vào trong nhà, anh mới thu hồi ánh mắt.Chị.
Ăn xong bữa sáng, Trì Ứng và Bác Mộ Trì ngồi trên sô pha.
Bác Mộ Trì tặng cho cậu một ánh mắt, Làm sao?
… Chắc là Trì Ứng bị bắt dậy ăn bữa sáng, lúc này còn đang ngáp ngủ,
"Sao hôm nay Vân Bảo lại đồng ý qua đây ăn sáng vậy ạ?"
Hình như Bác Mộ Trì bị cậu lây bệnh, cũng ngáp một cái, Không biết.
Giọng nói của cô chậm chạp, cảm giác rất buồn ngủ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!