Chương 10: (Vô Đề)

Hình như kể từ khi Phó Vân Hành gọi cô như vậy, khoảng cách nảy sinh do việc trưởng thành giữa hai người cũng biến mất.

Bác Mộ Trì không biết nên diễn tả thế nào cho đúng.

Nhưng vào giờ phút này, cô hốt hoảng cảm thấy, Phó Vân Hành vẫn là anh Vân Bảo mà cô thích sáp vào khi còn nhỏ.

Chứ không phải người hơi xa lạ cô gặp lại lúc trước.

Giữa bọn họ có lẽ có tồn tại cảm giác xa lạ khi lâu ngày gặp lại, nhưng không có tình cảm.

Anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ anh từng đồng ý với cô, năm nào cũng phải lì xì tiền mừng tuổi cho cô, phải nói chúc mừng năm mới với cô.

Phó Vân Hành thấy một lúc lâu mà cô vẫn chưa nhận, hỏi lại: Không cần sao?

Cần chứ. Bác Mộ Trì nhanh chóng nhận lấy, đôi mắt sáng ngời cong cong, cô nói: Cảm ơn…

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô cố ý tạm dừng, nâng mắt nhìn về phía anh: Vân Bảo.

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy kể từ khi hai người gặp lại nhau.

Phó Vân Hành nhoẻn miệng cười.

Bác Mộ Trì sờ sờ phong bao lì xì anh cho, bỗng nhiên nói:

"Em chưa chuẩn bị tiền mừng tuổi cho anh."

"Em còn chưa tốt nghiệp."

Phó Vân Hành liếc cô: Không cần chuẩn bị.

Trước mắt Bác Mộ Trì vẫn còn là sinh viên, chỉ vì cô phải huấn luyện nên ít khi về trường đi học.

Trước khi chuẩn bị cho Thế vận hội thể thao mùa đông vào ba năm trước, Bác Mộ Trì đã đậu một trường Đại học khá tốt.

Tuy rằng chưa tới mức nằm trong mấy trường top đầu, nhưng cũng là một trường Đại học nổi tiếng. Quan trọng hơn là cô không dựa vào năng khiếu thể thao của mình để được cộng điểm mà tự thi được hơn 600 điểm.

Chỉ là sau khi thi xong, cô lập tức vùi đầu vào đội tập luyện để chuẩn bị thi đấu.

Năm thứ nhất, cô xin nghỉ dài hạn không đi học, sau đó thi thoảng cũng tới trường, nhưng vẫn chưa học đủ tín chỉ.

Vốn dĩ Bác Mộ Trì định dùng hai năm tiếp theo để học bù những học phần còn thiếu, năm sau thuận lợi tốt nghiệp. Nhưng năm sau lại có Thế vận hội thể thao mùa đông, cô không thể dành nhiều thời gian cho việc học, đành phải hoãn lại đến năm kia.

Cô đặt ra mục tiêu cho bản thân, muộn nhất là năm tới hoặc năm kia, cô nhất định phải nhận được bằng tốt nghiệp, thuận lợi tốt nghiệp.

Bác Mộ Trì khựng lại, sâu sắc cảm thấy anh cái hay thì không nói mà lại đi nói cái dở.

Cô cạn lời liếc anh, kìm nén cơn giận của đại tiểu thư chuẩn bị bộc phát, dỗi anh:

"Anh cũng đã tốt nghiệp đâu."

Cô học Đại học hệ bốn năm, Phó Vân Hành học hệ Thạc sĩ tám năm, cũng chưa tốt nghiệp. Chỉ là vì nguyên nhân đặc thù, chuyên ngành của Phó Vân Hành phải đi thực tập vào năm thứ bảy.

Bác Mộ Trì tính toán, năm nay thật ra là năm đầu tiên Phó Vân Hành đi thực tập.

Phó Vân Hành: …

Anh hết cách:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!