Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối sầm, xám xịt, khiến bóng người và cảnh phố phường cũng trở nên mông lung mờ mịt.
Bác Mộ Trì đẩy vali ra khỏi cửa ra sân bay rồi híp mắt cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của người và chiếc xe quen thuộc.
Cô nhìn xung quanh cả buổi, vẫn chưa thấy người và xe mà cô muốn tìm.
Bỗng dưng, quanh mũi truyền đến một mùi hương mát lạnh thoang thoảng, có chút cảm giác như cỏ xanh cây cối vào mùa đông, rất tự nhiên.
Cô quay đầu theo bản năng, nhìn thấy người đang thong thả đi tới gần mình.
Là con trai của mẹ nuôi cô, hàng xóm kiêm trúc mã Phó Vân Hành của cô.
Cửa ra nhiều người nhiều xe, rộn ràng náo nhiệt, mặc dù không đến mức chen chúc nhưng cũng không tính là rộng rãi.
Phó Vân Hành mặc áo gió dài màu đậm, thân hình cao gầy mảnh khảnh, vai rộng eo hẹp. Khí chất của anh đặc biệt, gương mặt xuất chúng, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của những người qua đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm một lát, không khỏi cảm thán
- người này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng lại hơi lạnh lùng.
Lúc cô phê bình trong đầu thì Phó Vân Hành đã chạy tới trước mắt cô.
Hai người nhìn nhau, đều im lặng không lên tiếng rồi dời ánh mắt đi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người không còn thân mật khăng khít như ngày trước nữa. Hình như là sau khi Bác Mộ Trì vào đội tuyển quốc gia, hoặc hình như sau khi Phó Vân Hành vào đại học thì càng ngày càng bận rộn hơn.
Tính ra cũng đã rất lâu hai người họ không gặp nhau.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, còn Phó Vân Hành là sinh viên ngành y, từ năm đầu tiên vào trường, gần như anh ở luôn tại trường học. Nếu không cần thiết thì anh cũng hiếm khi về nhà.
"Bệnh viện có chút việc nên phải nán lại."
Giọng Phó Vân Hành vẫn lành lạnh như ngày nào, không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, Tới muộn rồi.
Bác Mộ Trì ừ, biết bây giờ anh đang thực tập ở bệnh viện nên bản thân không thể tùy ý sắp xếp thời gian.
Cô không nói thêm gì nữa, gật đầu: Làm phiền anh rồi.
Giọng điệu lúc cô nói chuyện cũng rất khách sáo.
Vẻ mặt Phó Vân Hành như thường, nhận vali hành lý của cô rồi dắt cô đi về hướng bãi đỗ xe.
Bác Mộ Trì không thấy khó chịu chỗ nào, vui vẻ thoải mái đi theo cạnh anh. Tính cách cô hoạt bát, nhưng lần nào cũng gặp thất bại ở chỗ của Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành không thích nói chuyện, ngoài nghiên cứu những phương diện về y học thì không thấy hứng thú lắm với những chuyện khác.
Bác Mộ Trì biết rất rõ, thế nên cũng không tự tìm mất mặt ở chỗ anh.
Hai người tuân theo suy nghĩ im lặng là vàng đi tới cạnh xe.
Phó Vân Hành để cô lên xe trước rồi cất vali hành lý của cô vào cốp xe.
Xe vừa rời khỏi sân bay là Bác Mộ Trì đã nhận được tin nhắn từ mẹ ruột Trì Lục của cô, hỏi Phó Vân Hành đã đón cô hay chưa.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết đơn, khoảng thời gian trước phải ra nước ngoài để huấn luyện kín, hôm nay mới về nước. Ba mẹ cô nhớ nhầm thời gian cô về nước nên đi nghỉ dưỡng ở khu du lịch suối nước nóng cùng với bố mẹ của Phó Vân Hành rồi, phải qua mấy ngày nữa mới về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!