Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Hoang đường.
Đây là hai chữ duy nhất đọng lại trong đầu Ngụy Tử Hư sau khi chứng kiến sân khấu tử vong của Lý Chấn.
Đệm nhạc, lời thoại, background, đây chính là một vũ đài được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, chỉ có điều vai chính là một người sống tử vong. Cái chết bình thường sẽ mang lại ấn tượng gì? Máu me đầm đìa, đôi môi trắng bệch, con ngươi ngập ngụa trong tuyệt vọng?
Không không, loại bỏ những nhân tố khiến người ta ghê sợ đó, tử vong bị điêu khắc thành một tác phẩm nghệ thuật, mang đến sự duy mỹ thuần túy. Bản thân sinh mệnh đã rực rỡ chói mắt, khi nó cạn khô rơi xuống lại càng lãng mạn đến cực điểm.
Mọi sự trói buộc xung quanh, công việc giao tiếp, bạn bè thân thích khóc kêu chỉ biến cái chết thành một xác lá bị nghiền nát dưới bánh xe, mất đi sự tinh xảo mạch lạc vốn có của nó.
Director như một nghệ thuật gia tuệ nhãn cao siêu, dùng nó tạo thành một chương trình giải trí hoàn mỹ đến cực điểm, để khán giả mặc sức tận hưởng, đánh giá.
Biến cái chết thành một loại hình giải trí cao cấp, khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.
Nếu đây là một hang động hắc ám, thời thời khắc đều có người bị bắt đi sát hại, bên tai quanh quẩn tiếng la hét thảm thiết, đáng sợ đấy nhưng cũng hợp lý.
Nhưng nơi này lại là một khung cảnh hòa bình ngập tràn ánh sáng, ăn uống sinh hoạt phong phú, hơi thở sự sống dày đặc, phục vụ chu đáo tỉ mỉ, thậm chí có cảm giác như được chiêu đãi hơn là giam cầm. Sáng sủa sạch sẽ, không khí trong lành, họa bích trên hành lang đều thanh thoát mỹ lệ đến thế.
Hết thảy cùng sân khấu chết chóc hòa làm một, tựa như một tiết mục trà dư tửu hậu, tự nhiên không dấu vết.
Như vậy là bình thường sao?
Ngụy Tử Hư thấy mình bị dòng người chen vào một toà miếu thờ nhang khói nghi ngút, bên trong lư hương là nội tạng của những kẻ hiến tế, từng bức bích họa miêu tả cảnh tượng tàn sát đẫm máu. Bồ Tát ngồi trên đài sen, hai mắt nửa khép nửa mở nhìn xuống hắn, niêm hoa vi tiếu[1].
Mà Ngụy Tử Hư thấy rõ ràng, trên những gương mặt phổ độ chúng sinh kia treo nụ cười méo mó, dùng miệng lưỡi thiệt xán liên hoa[2] đi bàn lộng thị phi. Tất cả đều đang thúc giục hắn: Mau quỳ lạy đi, Phật Tổ sẽ ban phước lành.
[1]Nghĩa tiếng Việt: cầm hoa mỉm cười.
Đây là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích
-ca Mâu
-ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười.
[2]Thành ngữ chỉ tài ăn nói.
Chúng sinh điên đảo, tối nghĩa hoang đường.
Hắn mơ hồ nhận ra mục đích của Director, mềm mại mà tinh tế chui vào tai hắn.
Ta chưa bao giờ muốn các ngươi sợ hãi.
Ta muốn các ngươi lạc lối.
Death Theater hạ màn, âm thanh nhỏ dần, đèn đóm vụt tắt, nội thất khôi phục ánh sáng bình thường. Các gian phòng công cộng cũng lần lượt mở khóa, vốn là âm thanh rất khẽ, nhưng đè nén gấp gáp lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Một cơn gió thổi lướt qua đầu Ngụy Tử Hư, ngay sau đó là một tiếng kêu sợ hãi Học muội!. Bóng người hoảng loạn xô cửa trước chạy vụt ra ngoài. Thường Hoài Cẩn theo sát kêu lên:
"Học muội! Học muội em muốn đi đâu!?"
Không lâu sau đã bắt kịp Mạc Vãn Hướng, hai người cùng ngã lên cỏ, từ xa vọng tới âm thanh giãy dụa lăn lộn và tiếng la hét
"Đừng kéo em! Chết kiểu kia, chết kiểu kia chẳng thà bị Sói giết còn hơn! Ít ra còn được chết thống khoái! Sói đâu? Ai là Sói? Mau tới giết tôi! Đêm nay tới giết tôi đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!