Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
"Dân Tắc, con có muốn lên thành phố học trung học không?"
Đêm hè mười một năm trước, Bành Dân Tắc ngồi co chân bên bờ biển, mặc chiếc áo thun trắng đã cũ nhưng vô cùng sạch sẽ. Thiếu niên mười mấy tuổi chiều cao đột nhiên tăng vọt, vì không đủ dinh dưỡng nên vóc dáng gầy gò, tay dài chân dài, áo thun lỏng lẻo treo trên người.
Người đàn ông da trắng lặng yên xuất hiện sau lưng cậu, cùng cậu cảm nhận từng đợt gió biển thổi tới, qua một lúc lâu, ông bỗng nhiên cất tiếng hỏi như vậy.
Tiên sinh?
Bành Dân Tắc ngẩng đầu, nhìn thấy ông thì vui vẻ gọi một tiếng.
"Con cũng muốn lắm, nhưng mà... Bà nội lớn tuổi rồi, nếu con đi học xa sẽ phải ở trọ, không có ai chăm sóc bà."
"Không vội, con vẫn còn một năm để cân nhắc."
Umbrella nói xong, cảm thấy không trung có gì đó lóe sáng, quay đầu nhìn lại.
Giữa bầu trời quang đãng như đá quý được gột sạch, bỗng chốc bùng nổ từng đợt pháo hoa rực rỡ, xôn xao náo nhiệt, tựa như một lễ hội rộn ràng nơi phố huyện.
Là trấn trên đang bắn pháo hoa.
Cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì, pháo hoa cũng chỉ là loại hàng buôn phổ thông chất lượng bình thường, đối với cái làng chài không mấy giàu có này, lại được coi là một hoạt động giải trí xa xỉ.
Umbrella đến Trung Quốc đã được mấy năm, sâu sắc cảm thấy pháo hoa Trung Quốc cũng giống như bầu không khí nơi đây vậy, náo nhiệt đến mức ông không cách nào quen được.
Đẹp quá! Bành Dân Tắc thở dài, ánh mắt Umbrella chuyển hướng lên người cậu. Trong tất cả những sự náo nhiệt đó, có bao nhiêu là do người thiếu niên trước mắt này mang lại? Ông cho rằng ưu điểm lớn nhất của Bành Dân Tắc chính là bình thường.
Tam quan bình thường, những nỗi niềm vui sướng khổ đau bình thường, sự phân vân do dự bình thường, có lẽ trong tương lai cũng sẽ có một mối tình đau khổ bình thường khác. Nhưng sự bình thường đó lại chẳng hề được coi là bình thường trong thế giới của ông.
Bành Dân Tắc tựa như một tia sáng xông tới từ thế giới hiện thực. Khi ở bên cạnh cậu, Umbrella dường như cũng có thể chạm tới thế giới hiện thực đó, cứ thế trải qua một cuộc sống bình thường.
Trong mấy năm không bị đám cổ đông tìm tới, Umbrella quả thực rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Ừ. Umbrella ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
"Quả nhiên là thứ xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, độc nhất vô nhị."
Bành Dân Tắc không tin:
"Tiên sinh từng sống ở những địa phương giàu có hơn nơi này nhiều, hẳn đã phải thấy thứ gì đó đẹp hơn chứ?"
Umbrella nhìn về phía thiếu niên, ánh sáng rực rỡ rọi lên hai gò má cậu, ông cực kỳ nghiêm túc mà nói: Không, không có.
"Đã như vậy... Tại sao người lại ném con vào Death Show?" Thanh âm thiếu niên trở nên trầm thấp, Bành Dân Tắc quay đầu lại, bề ngoài đã biến thành dáng vẻ khi trưởng thành, áo thun trắng bị kéo căng, để lộ đường nét cơ bắp căng đầy.
"Ta cần con đến ngăn ta lại."
Thứ mà người khác không hiểu được chính là, dục vọng điên cuồng của ông lại thường xung khắc mãnh liệt với lý trí. Giống như một con ngựa mất cương, đuổi theo thứ tự do bệnh hoạn.
Nếu so ra thì, áp lực từ phía cổ đông hay khán giả đều nhỏ bé không đáng kể, mặc dù những tác động to lớn từ bên ngoài đó có thể giết ông dễ như trở bàn tay.
"Dân Tắc, chỉ cần con thắng Death Show, ta sẽ từ bỏ thân phận Director."
Umbrella mong đợi mà nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!