Chương 48: Tỉnh mộng

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)

Những lựa chọn Lục Dư đưa ra đều là đường chết.

Nếu thẩm phán không chấp nhận kết quả hòa phiếu, nhất định phải chọn ra một người để hành quyết, dưới tình huống không có chứng cứ như hiện tại, bất kể chọn ai cũng đều rất khập khiễng.

Nếu chấp nhận hòa phiếu, hành quyết cả hai, vậy chẳng khác nào nói Lưu Tỉnh bản chất tàn nhẫn ác độc, đồng ý tiến hành kiểu thí nghiệm giết người như vậy. Những kẻ khác còn có thể tiếp tục tin tưởng gã sao, sinh sát đều dựa cả vào một câu nói của gã.

Nhưng nếu bây giờ bỏ qua, chứng tỏ những hoài nghi trước đó của gã đều là sáo rỗng, chẳng qua chỉ muốn bắt ra một người để chịu phạt. Thậm chí còn có thể nảy sinh nghi vấn Hàn Hiểu Na có thực sự đã dùng thuốc giải, hay tất cả chỉ là một màn kịch do hai người họ bày ra.

Đáng tiếc Triệu Luân không nghĩ được sâu xa như thế, vừa nghe Lục Dư nói muốn người khác bỏ phiếu cho bọn họ đã lập tức đứng ngồi không yên.

"Hòa phiếu cái gì? Khoan đã, tự nhiên móc đâu ra hai chúng ta đều là Sói vậy?" Không có ai trả lời, hắn cho rằng những kẻ đó đang âm thầm suy nghĩ xem nên bỏ phiếu cho ai, tức điên người gào lên với Lưu Tỉnh:

"Lưu Tỉnh, mày dám đồng ý xem! Hai người bọn tao cũng có hai phiếu bỏ cho mày đấy! Muốn chết thì cả ba cùng chết!"

Lời hắn nói mang theo địch ý rõ ràng, dù sao kết quả bỏ phiếu không phải một mình Lưu Tỉnh có thể quyết định được. Ngụy Tử Hư không biết có nên nhắc nhở thằng đần này không.

Vốn hiềm nghi của hắn chưa lớn, bây giờ lại nhảy ra uy hiếp muốn treo cổ Tiên Tri, trong lòng những người khác sẽ nghĩ thế nào đây?

Lưu Tỉnh thuận lợi đón lấy cành ô

-liu này:

"Thôi thôi, tao còn chưa muốn chết. Với lại tao cũng đâu có quyền lực lớn như thế, nói bỏ phiếu cho ai là sẽ 100% bỏ cho người đó. Bớt giận đi, cũng chưa ai nói hai chúng mày là Sói."

Triệu Luân: Vốn không phải!

Một trận hỗn loạn qua đi, mọi thứ lại rơi vào bế tắc. Hàn Hiểu Na nhỏ giọng hỏi:

"Vậy bỏ phiếu tính sao bây giờ?"

Lưu Tỉnh bất đắc dĩ cười cười:

"Còn làm sao nữa, không có ai khả nghi, vậy cứ bỏ quyền hết thôi."

Nhưng mà... Mạc Vãn Hướng mở miệng, lén lút nhìn Lục Dư và Triệu Luân đối diện.

"Vẫn còn Sói sống sót mà."

Triệu Luân xưa nay vốn thô kệch bỗng nhiên mẫn cảm cực kỳ.

"Nhìn cái gì!? Nói thật tao muốn nói câu này từ lâu lắm rồi. Sói giết người thì cũng phải dùng tay chân đúng không, thế thì ban đêm cứ trói hết chúng nó vào phòng là xong, vừa an toàn vừa bớt việc."

Lưu Tỉnh hỏi: Ai trói?

Triệu Luân: Đương nhiên là tao.

Nói xong mới nghĩ ra, có trói thế nào thì cuối cùng vẫn dư ra một người, vẫn có thể hành động như thường, hoặc nói đúng hơn là, giết người như thường.

"Mẹ, tóm lại vẫn là nghi ngờ hai người bọn tao chứ gì!?" Mặt mũi Triệu Luân đen sì.

"Vậy đêm nay bọn tao đảm bảo sẽ không ra khỏi phòng, được chưa? Nếu có thêm người chết thì chứng tỏ không phải do bọn tao làm."

Câu đảm bảo này của hắn thật ra chẳng có ý nghĩa gì. Đầu tiên là họ vốn không được tin tưởng, hơn nữa phòng hai người cách nhau cả cái đại sảnh, không tiện trông chừng lẫn nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!