Chương 44: Trung khuyển

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)

Lưu Tỉnh đi rồi, Hàn Hiểu Na vùi người vào trong ghế, chậm chạp không muốn đứng dậy.

Từ lúc Lưu Tỉnh bỏ lại câu cuối, cô như bị rút hết sức lực, tinh thần hoảng hốt không nguôi. Cô đặt cốc nước xuống, hai tay siết chặt, giấu vào giữa chân, lùi thật sâu vào bên trong ghế, cả người tạo thành một loại tư thế tựa như phong tỏa.

Có nên nói cho Lưu Tỉnh không?

Vì sự an toàn của gã, tất nhiên là nên nói.

Hàn Hiểu Na cau chặt lông mày. Cô đã nhiều lần khuyên Lưu Tỉnh không nên mạo hiểm, nhưng gã chẳng nghe lọt tai. Kể từ sau Death Theater của Lý Chấn, gã bắt đầu thể hiện ham muốn chiến thắng Death Show cực kỳ mãnh liệt. Hàn Hiểu Na biết gã muốn gì, chỉ có điểm này là gã vô cùng đơn giản dễ đoán.

Cuộc sống của Lưu Tỉnh không tính là kém, nhưng gã còn muốn nhiều hơn. Tuổi thơ bần cùng tạo thành ám ảnh, dục vọng không cách nào kìm nén, khiến gã chẳng nhìn rõ những gì mình đang nắm giữ, chỉ biết dùng vật chất tham lam nhồi đầy những lỗ hổng bên trong tâm hồn.

Đến cùng gã vẫn muốn làm như vậy.

Thân phận của bọn họ trong trò chơi này tương đối lúng túng, nếu không quá coi trọng thắng thua, cứ hùa theo phe Thiện đến cuối cũng không có vấn đề gì. Hàn Hiểu Na không có lòng hiếu thắng, chỉ cần có thể sống sót qua ngày là cô đã rất tạ ơn trời Phật rồi.

Nhưng Lưu Tỉnh thì không như vậy, đến hôm nay, rốt cuộc cũng cô đã cảm nhận sâu sắc được dục vọng của gã.

Những lần Death Theater trước đây, thẳng thắn mà nói, ngoài chuyện có người thật bị giết thật, thì đều có vẻ đẹp và sự hấp dẫn của một sân khấu nhạc kịch thực thụ, thậm chí còn có thể nói là xa hoa hào nhoáng.

Không chỉ có Director tận tâm chuẩn bị đạo cụ và lời kịch, còn có những màn trừng phạt tỉ mỉ đồ sộ tương xứng với mỗi một vai diễn. Những thứ mà họ theo đuổi đều là cái gì đó mờ mịt không có thực chất, lại mang theo một loại mỹ lệ nồng đậm tạo thành một vở bi kịch.

Lưu Tỉnh thì không giống vậy. Thứ gã theo đuổi là đồ vật chân thực, được in ra thành từng xấp từng xấp. Có vài người nói yêu tiền, nhưng thật ra cũng chỉ vì mong muốn một cuộc sống xa hoa, còn kẻ chân chính coi đồng tiền là thứ cao nhất để theo đuổi, vừa nguyên bản lại vừa đáng thương.

Nhưng bây giờ nói ra thì có ích gì đâu?

Trong mối quan hệ giữa họ, Lưu Tỉnh luôn là kẻ bề trên, xưa nay cũng sẽ không bao giờ bàn bạc với cô chuyện gì, muốn làm thì cứ trực tiếp mà làm. Lúc này cô nói ra chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn bị gã thóa mạ nhục nhã.

Nhưng cô phải nghĩ cách gì đó để vớt vát lại, dù sao cũng là cô vi phạm ước định trước.

Hàn Hiểu Na không hề phát hiện, không chỉ có Lưu Tỉnh bị dục vọng che mờ mắt, đến chính bản thân cô cũng bị làm cho ngây dại.

Trong chuyện này, cô căn bản chưa hề làm gì sai cả.

"Không ăn nổi, thật sự không ăn nổi nữa..."

Một người khom lưng đi tới, đặt mông ngồi xuống đối diện Hàn Hiểu Na. Cô cả kinh, ngẩng phắt đầu lên, mới phát hiện người đến là Ngụy Tử Hư. Hắn đang xoa bụng thở dài.

Thần kinh của cô lúc này căng như dây đàn, đối diện còn là kẻ bị Lưu Tỉnh hoài nghi. Cô cúi đầu, da mặt căng chặt lạnh lẽo.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô biết lúc này quan trọng nhất là phải ra vẻ tự nhiên, vì thế miễn cưỡng nở một nụ cười:

"Sao thế, cơm tối ăn no rồi à?"

Ừm. Ngụy Tử Hư xoa bóp bụng dưới cho nhanh tiêu hóa.

"Cảm giác thức ăn nhồi đầy lên tận cổ rồi."

Ngụy Tử Hư ăn no đến kiệt sức, dáng vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi, ngồi phịch trên ghế xoa bụng tiêu cơm, mất hết dáng vẻ mỹ nam thường ngày.

Hắn nhẹ nhàng xoa bụng một hồi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu cười rạng rỡ.

"À phải rồi, cảm ơn đã giúp tôi làm móng nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!