Chương 4: Động cơ

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)Con người cũng như thân cây vậy. Hễ càng muốn vươn đến những cõi miền cao thẳm rạng rỡ, thì những cội rễ càng phải bám sâu vào lòng đất, vào bóng tối và vào sâu thẳm, bám sâu vào sự xấu ác!

(Trích

"Zarathustra đã nói như thế" – Friedrich Wilhelm Nietzsche, NXB Nhã Nam (2014), Dịch giả Trần Xuân Kiêm)

Nếu không phải bị mẹ lừa gạt báo danh vào một tiết mục diễn kịch, Ngụy Tử Hư sẽ không biết đến mùi vị này.

Đứng dưới ánh đèn sân khấu, là trung tâm được tất cả ánh mắt hướng vào, hắn giấu mình bên trong một nhân vật giả tạo, bước lên đóng kịch để lấy lòng khán giả. Hắn nhất định rất có thiên phú, chỉ bằng vài câu bịa đặt đã có thể thu được từng tràng vỗ tay và hò reo không dứt.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, rất nhiều người lớn đi tới, khen hắn diễn giỏi, tán thưởng sự nỗ lực của hắn. Mẹ vô cùng tự hào, bà nâng khuôn mặt nhỏ của Ngụy Tử Hư nói:

"Con là giỏi nhất, so với con những đứa trẻ khác đều kém xa."

Dĩ nhiên rồi. Bởi vì chúng nó quá thành thực, phô bày tất cả của bản thân, không thèm giữ lại chút nào. Vì vậy Ngụy Tử Hư phát hiện, đóng vai người khác, so với đóng vai chính mình, có thể khiến hắn nhận được càng nhiều khen ngợi.

Trẻ con muốn được người lớn khen, là một chuyện rất bình thường không phải sao?

Rất bình thường mà thôi.

Một buổi sáng trôi qua. Mọi người thăm dò khắp trong ngoài căn biệt thự, tình cờ chạm mặt nhau thì vội vã chào hỏi, giống như chỉ là một đám người xa lạ trên đường lữ hành trùng hợp ở chung khách sạn.

Bầu không khí vừa thân thiện vừa xa lánh này, làm tâm tình căng thẳng lúc sáng sớm tiêu tan không ít. Mọi người lục tục trở về phòng sắp xếp tư trang.

Biệt thự có tổng cộng ba tầng và một gian gác xép, gian gác này không có khóa, dùng để chứa những đồ bỏ đi, ai cũng có thể tùy ý ra vào.

Từ tầng một đến tầng ba là một kết cấu vòng tròn, hành lang trải đủ một vòng, ở chính giữa là đại sảnh để trống, phía Bắc là cầu thang gỗ, thảm đỏ trải dài theo từng bậc thang.

Độ cao của ba tầng lầu khiến đại sảnh có cảm giác càng thêm trống trải, đứng dưới tầng một, có thể trông thấy hết thảy cửa gỗ của từng căn phòng. Ở cuối cầu thang gỗ là căn phòng với cái bàn tròn lớn trên tầng hai, chính là nơi đầu tiên bọn họ tỉnh lại.

Biệt thự này cũng không quá rộng, được xây dựng biệt lập giữa một không gian xanh hóa, nhưng để mười ba người vào ở thì vẫn dư sức.

Mỗi tầng đều bố trí rất nhiều phòng cách đều nhau, trên tay nắm cửa có khắc tên phân biệt phòng ngủ cá nhân của từng người, phòng nào dùng chung thì không có khóa, ngoài ra còn một vài phòng tối không mở được.

Phòng riêng của từng người có vẻ được phân chia ngẫu nhiên, Triệu Luân, Lâm Sơn Chi, Tiêu Hàn Khinh, Mạc Vãn Hướng, Lục Dư và Hàn Hiểu Na ở tầng một; Lưu Tỉnh, Ngụy Tử Hư, Thường Hoài Cẩn, Lý Chấn, Chu Du và Bành Dân Tắc tầng hai; một mình Lạc Hợp ở trên tầng ba.

Đáng chú ý là hệ thống mã khóa ở mỗi tầng đều không giống nhau, tầng một là bảo mật bằng mật mã, tầng hai là nhận diện khuôn mặt, tầng ba là quét võng mạc. Hệ thống nhận diện ở mỗi tầng lại có trình độ khác nhau như vậy, không biết Director đang muốn tiến hành thử nghiệm kỳ quái gì.

Kiến trúc bên trong biệt thự thiết kế theo phong cách Gothic thời Phục Hưng (Gothic Revival) tối giản, những bức tượng điêu khắc không quá khoa trương, các cột trụ hành lang kéo dài rồi hợp lại trên đỉnh nóc, bề mặt cột, lan can và phần lưng ghế dựa đều khắc hoa văn hài hòa đồng nhất, thoạt nhìn ngược lại cũng vui tai vui mắt.

Toàn bộ lò sưởi âm tường đều dùng gạch đá màu than chì, ở hai bên nhất định phải treo hai bức tranh sơn dầu, lồng trong khung tranh mạ vàng, tranh sơn dầu thiên về trường phái ấn tượng, bề mặt phản quang sáng loáng.

Trên hành lang cứ cách vài bước chân lại có một bệ trưng bày, bên trên đặt đồ gốm hoặc pháp lang[1]. Cách một cánh cửa, trang trí trong phòng riêng của mỗi người thế nhưng lại vô cùng hiện đại, đổi lại có cảm giác không sang trọng bằng.

[1] Pháp lam/pháp lang (hay đồ đồng tráng men) là những sản phẩm được làm bằng đồng hoặc hợp kim đồng, trên bề mặt được tráng men trang trí để tăng giá trị thẩm mỹ.

Thứ bắt mắt nhất trong đại sảnh chính là một sân khấu khép kín treo lơ lửng đối diện phòng bàn tròn. Bao trùm toàn bộ nơi đó là đá hoa cương thuần trắng, trên đỉnh xếp một vòng các bức tượng điêu khắc thiên sứ Hy Lạp. Sân khấu có dạng lục giác, không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ.

Tầng một có mười sáu chiếc ghế bành, chia đều đặt đối xứng hai bên trái phải, quay mặt về hướng đó.

Bành Dân Tắc tắm rửa qua, đổi một bộ quần áo sạch xuống lầu.

Trước đây ở phòng thể hình tập nguyên một buổi, trên người cũng ướt nhẹp như tắm mưa, nhưng vóc dáng anh đẹp, không sợ người khác nhìn. Có điều sáng sớm nay cậu thanh niên kia, rõ ràng ấn tượng đầu tiên là kiểu người bình dị gần gũi, tại sao lại lộ ra sự hứng thú khác thường với ngực anh như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!