Chương 38: Ngọn lửa chân lý

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)

Bầu không khí trong đại sảnh tương phản nghiêm trọng với lối kiến trúc cổ điển.

Bành Dân Tắc vừa đẩy cửa, đã bị một luồng sóng âm đập vào mặt. Nhạc điện tử tiết tấu mãnh liệt, mang theo âm vang và tiếng bass nặng nề, ca sĩ giả lập[1] đang hát bằng ngôn ngữ nguyên bản, âm điệu nghe không rõ là nam hay nữ.

Tất cả rèm cửa đều kéo xuống, ánh nắng không xuyên thấu nổi, cả đại sảnh biến thành một căn phòng u ám. Trần nhà treo lơ lửng một quả cầu disco, những chấm sáng tím xanh không ngừng xoay tròn.

Ánh sáng lập lòe đến mức ô nhiễm[2], nhìn lâu sẽ xuất hiện triệu chứng hoa mắt choáng đầu.

[1] – khá tương tự Vocaloid

[2] Ô nhiễm ánh sáng là việc chiếu sáng quá mức hoặc ánh sáng nhân tạo gây khó chịu.

Khắp nơi tràn ngập hơi thở hiện đại, mang đến cảm giác quen thuộc vô cùng. Tựa như họ không phải đang đi quan sát một trận tử hình, mà là tham gia một hồi cuồng hoan.

Phòng thẩm phán cách trung tâm rất xa, tia sáng tối tăm, Bành Dân Tắc không nhìn thấy vẻ mặt của những người đang nối đuôi ra ngoài. Anh đứng chờ trong giây lát, không thấy Ngụy Tử Hư, đành vặn chốt cửa quay vào tìm.

Sau lưng là âm nhạc ầm ĩ, một đám người lạnh lùng, anh đang đợi một người chẳng biết có đến hay không. Trong cơn hốt hoảng, Bành Dân Tắc tựa như thấy mình đã trở về thế giới bên ngoài, đứng cạnh cửa club đợi Ngụy Tử Hư.

Phố xá lúc nửa đêm, một cơn mưa vừa hạ xuống, những vũng nước đọng trên đất còn phản chiếu ánh đèn loang lổ. Trong không khí có mùi khói xe, và mùi bia rượu rẻ tiền, anh nhìn chằm chằm nơi cuối đường, Ngụy Tử Hư vẫn không xuất hiện.

Hết thảy những hành động của hắn anh đều không quá thấu hiểu, nhưng anh đã bắt đầu trầm mê. Rõ ràng là một người vừa lễ phép vừa dịu ngoan, lại tựa như một thứ rượu mạnh. Nhấp môi một cái, ngọt ngào qua đi là nóng cháy thiêu đốt cõi lòng, giữa những u mê mập mờ, lại để lộ sự nguy hiểm tàn khốc.

Rượu mạnh biến người ta thành con nghiện, anh lại không có cách nào kháng cự.

Ngụy Tử Hư đổ những mảnh rubik vỡ vào thùng rác. Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn quay đầu, nhìn Bành Dân Tắc, cười cười buồn bã.

"Tiếc thật, tôi còn rất thích cái rubik này mà."

Lạc Hợp ngồi ở chính giữa sân khấu.

Mặt y không chút cảm xúc. Lúc Ngụy Tử Hư xuất hiện ở đại sảnh, y bắt đầu nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ là tầm mắt không còn sắc bén, mà trở nên nhẹ bẫng không chút áp lực. Trong mắt y luôn có tơ máu đỏ, đến khi chán nản hạ xuống, phút chốc lộ ra hết thảy những mệt mỏi sầu lo.

Đã bao lâu rồi y chưa nghỉ ngơi cho tốt? Những lời bịa đặt khi tỉnh táo, ánh lửa trong giấc mộng. Y vô ý tổn thương đến ai, sau cùng cũng là do y tự cho là đúng, tất cả dằn vặt cuối cùng sẽ lại rơi đến trên đầu y.

[ Giáo sư, thật vinh hạnh khi được chủ trì Death Theater của anh. ]

Lạc Hợp gật gật đầu, bình tĩnh trả lời: Cảm ơn.

[ Anh không sợ sao? ]

Lạc Hợp nói:

"Không có gì phải sợ cả."

Nếu y từng phạm phải tội lỗi nặng nề, hay dối trá không cách nào dung tha, đương nhiên sẽ sợ bị người khác chọc thủng. Nhưng y không phải Sói, cũng chưa từng che giấu bất cứ điều gì, y có tội gì đây? Director không tư cách xét xử y, những kẻ bên dưới càng không tư cách hoài nghi y.

Tất cả những lời lẽ sắp dành cho y, đều chẳng khác gì rắm chó. Nếu như y chỉ là một người bị vu hại, đương nhiên y cũng sẽ phẫn nộ. Nhưng người kia lại dễ như ăn cháo kích động tất cả cùng phản loạn, phút chốc đẩy y sang thế đối lập. Toàn bộ quá trình hoang đường như một vở hài kịch.

Mà lúc này Lạc Hợp bị đẩy ra diễn chính, y chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả như nhìn những thằng hề.

Bất kể buổi diễn này được sắp đặt ra sao, cũng chẳng đáng để y động dung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!