Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Lúc Lạc Hợp còn trẻ, cho rằng chân lý phải khai thác từ con người.
Y nghiên cứu lý trí và tình cảm của con người, duy vật và duy tâm, tin rằng ý thức là một mặt quan trọng của nhận thức.
Mặc dù sau đó tôn sùng quan điểm 'Lý tính tuyệt đối' của Kant, thế nhưng vật tự thân không bị ảnh hưởng bởi ý thức kia, vẫn phải cần đến ngôn ngữ để tự thuật, hình thành một thể ý thức thống nhất đối với hiểu biết về chân lý, bất kể là quy luật biện chứng, hay là quy luật vĩnh hằng.
Y từng tin rằng, ngọn lửa chân lý sẽ được nhen lên từ trong ý thức một con người.
Trong những tháng năm thanh xuân tươi đẹp, hào hoa phong nhã đó, y đã từng mang theo nhiệt huyết rực rỡ biết bao.
Tại sao lại là đã từng, y đã già rồi sao?
Lạc Hợp nghiêm túc nhìn kỹ lại chính mình, tóc vẫn đen, thân thể vẫn khỏe mạnh, trong miệng đồng nghiệp vẫn là một thanh niên tuấn kiệt. Y không già, nhưng cũng không còn cảm giác của thanh xuân nữa.
Thời thanh xuân nhiệt huyết mà đầy sai lầm đó, đã sớm theo trận hỏa hoạn kia thiêu đốt đến chẳng còn chút vết tích nào rồi.
Kỳ Hàm vốn không phải sinh viên của y.
Chuyên ngành của cô là kinh tế, chỉ học một lần khi y giảng thay lớp
"Tư tưởng Mao Trạch Đông", sang năm hai đã chuyển sang khoa Triết học. Lạc Hợp nghe nói điểm tích lũy của cô rất cao, kết quả thi chuyển khoa cũng tốt. Cô chọn Lạc Hợp làm cố vấn.
Lúc gặp mặt, cô nói lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu Triết học. Cô nhìn Lạc Hợp, trong mắt mơ hồ có lửa.
Một sinh viên vừa thông minh vừa chăm chỉ. Đây là ấn tượng ban đầu của Lạc Hợp về cô.
Nếu hỏi đời người 4 năm nào sẽ diễn ra sự thay đổi lớn nhất, nhất định là 4 năm đại học không thể nghi ngờ. Sân trường tràn ngập sức sống thanh xuân, bạn mới kết giao và tình yêu chớm nở, thậm chí cả trong giờ học cũng thành nơi để liếc mắt đưa tình.
Kỳ Hàm thì không như vậy.
Cô luôn ngồi hàng đầu, sổ ghi chép kín mít, tầm mắt dõi theo Lạc Hợp, luôn có vô vàn thắc mắc.
Giáo sư?
Giáo sư?
Cô nói rất nhanh, không che giấu ngữ điệu hưng phấn. Lạc Hợp rất thích những vấn đề cô hỏi. Những vấn đề đó hoặc là phải kết hợp nhiều loại học thuyết để giải thích, hoặc là để đến sau này thảo luận thêm, có thể nhận ra cô luôn tích cực tìm hiểu và làm bài.
Lạc Hợp sẽ nghiêm túc trả lời tất cả những câu hỏi của cô. Trả lời xong, y sẽ cầm phấn trắng nhìn cô cười tán thưởng. Cặp mắt hoa đào trời sinh ngậm cười, đến lúc thật sự cười lên, kén tằm hiện rõ, đuôi mắt cong cong như đuôi cá vẫy nước.
Cả phòng học và tiết học khô khan, dường như cũng tỏa ra hương hòe gai thoang thoảng, tựa như giữa lòng sông băng ít người qua lại, nổi lên một hòn đảo lộng lẫy xinh đẹp.
Bốn năm trôi qua rất nhanh, qua những ngày hè nóng bức và trời đông giá rét, Lạc Hợp cho rằng cô sẽ không thay đổi. Nhưng thực ra cô cũng giống như bao nữ sinh khác, ngoài tâm tư dành cho việc học, còn phải dành cho nhiều thứ khác nữa.
Học xong chính khóa thì thi thạc sĩ, sau đó lại tiếp tục theo Lạc Hợp học lên tiến sĩ. Lạc Hợp ngẫu nhiên biết được cô đang viết sách, là tài liệu triết học tương quan, lấy bút danh Sen bảy ngày. Sao giấu y giỏi vậy? Mấy lần Lạc Hợp ngỏ ý muốn đọc thử, cô đều nói để lần sau.
Vì vậy Lạc Hợp lên mạng tải ebook, muốn xem thử lý luận của sinh viên mình tâm đắc ra sao.
Trang nhất bình luận toàn là lời khen.
"Đọc sách của Sen Bảy Ngày rồi, cần gì đọc triết luận của Arthur Schopenhauer nữa!"
Lạc Hợp cau mày, bắt đầu nhìn từ mục lục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!