Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Đợi nửa ngày, không có cảm giác vật nặng đập lên người.
Ngụy Tử Hư lặng lẽ mở hé một con mắt, cái bình bay đến nửa đường đã bị một người chặn lại. Người đó thở hổn hển, một tay túm lấy miệng bình, tay khác siết chặt quanh thân bình, lưng áo trắng tinh còn ẩm mồ hôi.
"Hai người làm cái gì vậy!"
Bành Dân Tắc ôm bình, trừng mắt rống to với Lục Dư và Lưu Tỉnh.
"Quăng đồ lung tung, lỡ đập người khác bị thương thì sao!?"
Xin lỗi!
Lục Dư lập tức cúi gập chín mươi độ, thành khẩn nhận sai.
"Cái bình này không bị cố định trên bệ, tôi nhất thời không nhịn được."
Trong lúc anh nói chuyện, Lưu Tỉnh hãy còn kinh hãi mà thở phào, quay người thân thân thiết thiết vỗ vai Bành Dân Tắc.
"Hầy, cảm ơn đã đỡ hộ nhá, nếu không cái mặt đẹp trai này của tôi khéo cũng đi tong rồi." Bành Dân Tắc tỏ vẻ ghét bỏ tránh sang một bên.
Thì ra lúc đó tâm tình Lục Dư kích động, cùi chỏ đụng vào bệ trưng bày, trùng hợp phát hiện cái bình gốm sứ kia không cố định, thế là tiện tay với lấy ném về phía Lưu Tỉnh.
Lưu Tỉnh may mắn né được, cái bình không đập trúng gã thì bay thẳng về góc cạnh cầu thang, chính là nơi Ngụy Tử Hư và Lạc Hợp đang ngồi chơi cờ.
Bành Dân Tắc tập luyện xong xuôi, vừa ra khỏi phòng đã thấy Lục Dư động thủ, lập tức phóng như bay xuống lầu, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vững vàng cản lại được hung khí.
Cậu không sao chứ?
Lạc Hợp đi tới bên cạnh Ngụy Tử Hư.
"Không sao, mới bị dọa hết hồn thôi." Ngụy Tử Hư cười với y, lồng ngực hãy còn phập phồng.
Bành Dân Tắc nhìn tranh chấp giữa hai người, cẩn thận đặt lại cái bình lên bệ. Anh xoay người, lời lẽ đanh thép mà răn dạy:
"Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có bất mãn thì cứ thẳng mặt mà đánh, đừng có vứt đồ lung tung ngộ thương người khác!"
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Lục Dư vẫn tiếp tục cúi người.
"Chuẩn rồi, sau này không được làm như thế nữa, biết chưa?" Lưu Tỉnh cũng nhại theo giáo huấn Lục Dư, hoàn toàn không có tự giác nhận sai.
Bành Dân Tắc thấy Lục Dư siết chặt nắm đấm.
Dù đã có một người thành khẩn nhận lỗi, bầu không khí vẫn cứ giương cung bạt kiếm. Bành Dân Tắc tự nhủ mình đúng là số kiếp chuyên lo chuyện bao đồng, tiễn Phật tiễn tới tận Tây Thiên, bước qua đẩy Lưu Tỉnh lên lầu.
"Nhất định là do cậu gây sự trước, về phòng tự kiểm điểm lại đi."
Lưu Tỉnh gào to:
"Cái gì? Đây là đổ lỗi cho nạn nhân, ăn cắp còn la làng đấy à!? Hắn mới là kẻ phải về phòng tự kiểm điểm!"
Gã còn đang giãy dụa, mà như ngại hiện trường còn chưa đủ loạn, loa phóng thanh bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng ồn.
[ Vừa rảnh tay đi uống tách trà mà đã xảy ra chuyện gì thế? ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!