Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Giả bộ ngủ so với ngủ thật còn mệt hơn nhiều. Ngụy Tử Hư cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời. Hắn vốn cho rằng vũ khí của Tiêu Hàn Khinh có công năng thiêu đốt, mặt ngoài vết thương cháy xém sẽ không đến mức mất quá nhiều máu. Không ngờ cái súng laser này được cải tạo, thiết kế chuyên để giết người.
Nếu không phải căn cơ hắn tốt, có khi cái thân già này đã thật sự đi tong.
Nhưng kết quả xem ra cũng không tệ lắm.
Ngụy Tử Hư xuống giường, tự rót cho mình một cốc nước, ngửa cổ uống hết.
Death Show vẫn luôn khiến hắn kinh ngạc, làm hắn phải không ngừng hoàn thiện kế hoạch, lại thường xuyên khiêu chiến cực hạn của hắn.
Ví dụ như tối qua lúc mọi người vây quanh hắn sát trùng băng bó vết thương, hắn chỉ nghĩ may mà bình thường còn để ý chăm sóc cơ thể, không để lộ vết sẹo nào bất thường, mấy mũi khâu cũng khéo léo che đi, nhìn qua thực sự giống một lập trình viên sinh hoạt an nhàn.
Ba cốc nước vào bụng, hắn khoan khoái thở ra một hơi, trong lòng oán thầm Bành Dân Tắc. Mình hắn phiến tình là đủ rồi, Bành Dân Tắc cũng phối hợp như vậy, lại không nhìn thấy môi hắn khô nẻ thành cái dạng gì sao, cũng không biết rót cho hắn cốc nước?
Chẳng trách không có bạn gái.
Ngụy Tử Hư đứng ở góc độ người từng trải nghĩ vậy.
Hắn lại nằm xuống, khôi phục trạng thái sống dở chết dở, bình thản ngủ hết một tiếng đồng hồ.
Bên tai vang lên những âm thanh lục cục, hắn mở hé mắt, thấy Tiêu Hàn Khinh đang cẩn thận leo lên bệ cửa sổ, thu lại súng laser giấu trong góc, tháo rời bộ phận gia tốc hạt[1], dỡ thành ba khúc, bỏ vào hộp cứu thương cô mang đến.
[1] Thiết bị sử dụng các năng lượng bên ngoài truyền cho các hạt nhằm tăng vận tốc và do đó, làm tăng năng lượng của hạt chuyển động.
Cậu dậy rồi.
Cô thu gọn rèm cửa, lau sạch các vết tích trên bệ, cúi đầu thấy Ngụy Tử Hư chìm nghỉm trong đống gối ôm, hữu khí vô lực nhìn mình.
Cô dùng cồn sát trùng qua lần nữa, nâng Ngụy Tử Hư dậy tựa vào đầu giường, lại không nhịn được sẵng giọng.
"Cậu cũng tàn nhẫn thật đấy. Tối qua sao bỗng dưng lại giảm tốc độ? Vết thương chỉ cách tim có năm centimet thôi biết không? Chậm thêm một bước nữa là tôi giết cậu luôn rồi."
Hắn bất động nghe cô càu nhàu, chờ cô dạy bảo xong, nghiêng đầu cười cười tựa như an ủi:
"Không phải bây giờ đã ổn rồi sao. Thương nặng một chút mới chân thực."
Tiêu Hàn Khinh cũng không cảm kích, lạnh mặt:
"Đùa giỡn lưu manh cái gì. Cuối cùng vẫn là cậu chịu thiệt." Cô nửa quỳ trên giường gỡ băng cho Ngụy Tử Hư, từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy quầng thâm đen dưới mắt cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô nhẹ giọng hỏi:
"Tối qua ngủ không ngon à?"
Hơi thở ấm nóng theo tiếng thì thầm phả ra, từ vành tai đến sau gáy bỗng chốc tê rần, Tiêu Hàn Khinh cứng đờ, không tự chủ cất cao giọng:
"Nghĩ đến chuyện có tên khốn kiếp nào đó chỉ vì muốn ngụy danh[2] mà đến cả tính mạng cũng không cần, còn cười toe toét để vũ khí của tôi ngay trong một căn phòng chật ních người, không biết là ai cho hắn nhiều lá gan như vậy."
Cô càng nói càng sốt ruột, không rõ là đang tức giận hay sợ hãi, trên tay dùng sức ghìm chặt băng gạc của Ngụy Tử Hư.
"Đáng nhẽ tối qua nên tôi đâm thủng một lỗ trong tim cậu, không chừng còn có thể cứu được vài người."
[2] Nguyên văn là – thuật ngữ trong Ma Sói bên Trung dùng để chỉ việc một ai đó đã lộ role một cách trực tiếp hoặc gián tiếp, có thể là bằng claim, softclaim, fake thân phận các kiểu hoặc Triên tri soi, Song sinh nhận vân vân...
Ngụy Tử Hư nhịn đau, hai má khẽ run run, bàn tay lạnh lẽo chậm rãi phủ lên lưng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!