Chương 2: Điểm chung

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)Nghe Director nói xong, thật ra cũng không có mấy ai hiểu được tình hình hiện tại. Có người lộ vẻ nghi hoặc, có người càng thêm bất an, có người nhìn trái ngó phải mong tìm được thông tin từ những người xung quanh.

Người đàn ông đeo kính bên cạnh Ngụy Tử Hư cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết đang suy nghĩ gì.

[ Còn quên gì không nhỉ... À, đúng rồi, thời gian giới hạn. Để tôi xem nào, một, hai ba, bốn... Mười! Các bạn có mười người đi giày đen, vậy quyết định thời hạn là mười ngày nhé. ]

Ngụy Tử Hư cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng của mình, cảm thấy Director này quả là một người tùy tiện.

[ Phần mở đầu xin hết.

Giờ đến phần hỏi đáp, các bạn có gì muốn hỏi không? ]

Người đàn ông đeo kính ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lỗ hổng khuếch đại âm thanh.

"Mi trói bọn ta ở đây, rốt cuộc là có mục đích gì?"

[ Vấn đề anh hỏi là Trói hay Ở đây?

Trình bày không rõ ràng gì cả, thôi thì tôi trả lời hết vậy. Bị trói là để đảm bảo các bạn có thể tuân thủ trật tự, sau khi rút bài xong mọi người sẽ được trả tự do. Còn tại sao lại là ở đây... Bởi vì nơi này là một trường quay cực xịn đó!

Các bạn nhớ đi thăm quan nhiều chút nha, sẵn thưởng thức gu thẩm mỹ của tôi. ]

Người đàn ông đeo kính dừng lại vài giây, trong mắt mơ hồ có lửa: Đây là bắt cóc.

[ Ấy ấy đừng nói khó nghe vậy chứ. Lúc sếp thông báo họp không phải cấp dưới đều bắt buộc tham gia sao, có gì khác nhau đâu nào... Mà tôi lại không lảm nhảm dông dài, cũng không bắt các bạn viết báo cáo... ] Giọng điệu Director có chút oan ức.

Người đàn ông đeo kính không một chút thương tình:

"Thả bọn ta ra, ngay lập tức."

[ Anh xem lại chút đi, nhìn nhã nhặn vậy sao lại nóng vội thế? Chơi trò chơi có gì không tốt nào? Tất cả mọi người đều thích Game Show mà. Các bạn cứ coi như giải trí sau giờ làm việc cũng được.

Để tôi đi chuẩn bị một chút đạo cụ. ]

Âm thanh bị gián đoạn, nhưng y cũng không vì thế mà thả lỏng. Có thể nhìn thấy ngoại hình của y, chứng tỏ chỗ này phải đặt rất nhiều camera. Chẳng lẽ đây thật sự là một chương trình truyền hình trực tiếp?

Director không đáp lời, người đàn ông đeo kính lại trở về trạng thái trầm tư, giống như lúc nào y cũng có vô vàn tâm sự.

"Ê bốn mắt, mày biết cái thằng Đì -rếc -tơ[1] gì đó hả?" Tóc vàng mở miệng hỏi. Người đàn ông trung niên ngồi bên phải hắn lập tức cau mày, nói giọng không hài lòng:

"Gọi người khác kiểu gì thế?"

[1] Ổng đọc Director theo phiên âm tiếng Trung là /Dāiléikētè/.

Không biết. Người đàn ông đeo kính trả lời.

"Tôi vốn đang ở trong viện nghiên cứu sắp xếp tư liệu, an ninh nơi đó cực kỳ nghiêm ngặt. Vậy mà vẫn có thể bắt trói tôi tới đây, việc này thật không đơn giản."

"Đừng dọa người như vậy chứ, tôi không tiền không thế, bắt cóc tôi thì có ích gì?" Cách hai ghế bên trái Ngụy Tử Hư, một cô gái ăn mặc giản dị nữ tính lên tiếng.

Sau câu nói của cô, những người còn lại cũng mồm năm miệng mười nêu quan điểm.

"Yên lặng chút đi, ồn ào hơn nữa cũng không ích gì đâu." Người đàn ông đeo kính chặn lại.

"Không biết tiếp theo sẽ phát sinh tình huống gì, tôi đề nghị trước hết chúng ta từng người một giới thiệu họ tên và nghề nghiệp, làm quen một chút, sau này còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Lời y nói bề ngoài là vì giúp đỡ lẫn nhau, thực chất là đang muốn tra xét, nếu những người ngồi đây có điểm chung nào đó, như vậy có thể bắt tay tìm kiếm chỗ đột phá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!