Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Đừng nói nhảm. Lạc Hợp lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đeo kính lại. Mắt kính phản quang, không thấy rõ ánh mắt y đang nhìn nơi nào. Mười ngón tay y giao nhau đặt trên bàn, nụ cười đã thu lại, toàn thân tiến vào trạng thái lãnh đạo cấp cao chủ trì hội nghị.
Ngụy Tử Hư chớp mắt, tự nhiên nối tiếp câu nói lúc trước của mình:
"Thế nên là, trước hết cứ dọn dẹp sạch sẽ trong lò, sau đó dịch chuyển các đồ vật dễ cháy ra xa. Có thể yêu cầu Director mấy bình cứu hỏa, rất an toàn."
Hắn nói đến tự nhiên trôi chảy, phảng phất như câu nói nhảm của ai kia trước đó chỉ là ảo giác.
Ngụy Tử Hư nhìn Lạc Hợp, khóe mắt lại thoáng liếc ra sau lưng, con ngươi hơi chuyển động, cười tủm tỉm ngẩng đầu lên:
"Anh thấy có được không, Dân Tắc?"
Bành Dân Tắc vốn đang muốn tìm hai người này, lúc đi qua đại sảnh đã thấy họ ngồi ở góc gần cầu thang, trò chuyện có vẻ rất hợp ý, anh liền trực tiếp đi qua.
Đến gần rồi mới phát hiện, bàn luận triết học cao thâm gì đâu không thấy, chỉ thấy Ngụy Tử Hư dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra mấy câu lưu manh đùa giỡn
"Anh cười lên thật đẹp" các kiểu, mà lại còn nói với Lạc Hợp vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc.
Bành Dân Tắc thấy bên tai sấm chớp nổ đùng đoàng, lại liên tưởng phản ứng sau đó của Lạc Hợp thành xấu hổ lúng túng.
"Dân Tắc, anh không sao chứ, sao ngẩn ra vậy?"
Ngụy Tử Hư lo lắng hỏi.
Cảm giác mình đã lỡ phá hỏng bầu không khí khó nói nào đó, Bành Dân Tắc vốn định làm như không thấy gì, bàn luôn chuyện của anh, nhưng lại thần xui quỷ khiến mà hỏi:
"Hở, sao cơ? Vừa nãy hai người nói chuyện gì vậy?"
"Nói về lò sưởi âm tường."
Ngụy Tử Hư chỉ lò sưởi trong vách,
"Tôi với giáo sư Lạc đều chưa thấy lò sưởi được đốt lửa bao giờ, muốn nhóm thử một lần."
Bành Dân Tắc nhìn theo hướng tay hắn.
"À, để tôi làm cho, chỉ cần có que cời và củi gỗ là được. Tôi sẽ thử tra trong pad xem có không."
Thật sao?
Trong mắt Ngụy Tử Hư lóe lên tia mừng rỡ, nụ cười như tuyết tan tháng ba, làm lòng người ấm áp. Làm phiền anh rồi.
Nhìn hắn cười, Bành Dân Tắc không hiểu sao lại thấy có đôi phần lúng túng. Anh mất tự nhiên quay mặt đi, gãi gãi mũi, bỗng dưng nhớ ra mục đích của mình.
"Đúng rồi, trưa nay muốn ăn gì, trong tủ toàn mấy món ăn vặt, mì sợi, cơm niêu các thứ."
Mì sợi! Ngụy Tử Hư nói không chút do dự, còn không quên dặn thêm một câu: Nhiều rau thơm!
Được. Bành Dân Tắc cười, Tôi sẽ cho thêm.
Nghe hai người họ nói chuyện, không ngờ Lạc Hợp vẫn luôn bình tĩnh lại có chút ngồi không yên, bất an nhìn về phía Bành Dân Tắc:
"... Cậu nấu riêng cho mỗi người một phần hả?" Thấy Bành Dân Tắc gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc của vị giáo sư trẻ mới từ từ giãn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!