Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Buồng tắm, chân trần đứng trên gạch sứ, hắn đối diện với gương, dùng ngón tay chậm rãi kéo khóe miệng ra thành một nụ cười.
"Bị ảnh hưởng đến mức này sao, mình cũng thật kỳ cục." Hắn giữ nguyên biểu tình cứng ngắc, như bị cắt mất nguồn điện, không thèm nhọc lòng nghĩ xem nên dùng nét mặt gì để phù hợp với tình hình hiện tại.
Hắn bị giam trong không gian nhợt nhạt này, nhìn kẻ giống mình như đúc trong gương, có chút mệt mỏi với khả năng tự kiểm soát của bản thân.
Mấy phút sau, cơ mặt đã được thả lỏng, hắn rốt cục có thể lộ ra một nụ cười thân thiện.
Trong gương hiện lên một thanh niên bình dị gần gũi, nhiệt tình ân cần, đối nhân xử thế khéo léo, luôn duy trì khoảng cách đúng mực với những người xung quanh.
Mệt mỏi lắm nhỉ?
Hắn cả kinh, ngẩng đầu nhìn gương, một gã đàn ông đứng phía sau, âu phục trắng tinh không dính một hạt bụi, khoanh tay lười biếng dựa vào tường.
Hắn nhíu nhíu mày, không có thời gian để ý, mở vòi hứng một vốc nước lạnh tạt lên mặt. Gã đàn ông lại không chịu biến mất, cười khùng khục: Mày biết tao ở đây.
Không, hắn không ở đây.
Hắn đã chết từ lâu rồi, Ngụy Tử Hư tận mắt nhìn thấy. Ngụy Tử Hư tỉ mỉ rửa mặt, khăn lông trắng mềm mại, tâm tình hắn thoáng thả lỏng.
Kế hoạch của hắn là ra chỗ cái hồ nhân tạo hôm qua tản bộ, nếu vô tình gặp được Bành Dân Tắc sẽ dùng bữa trưa để bắt chuyện.
"Ha ha, mày lại thế rồi."
Gã đàn ông như gặp phải chuyện gì buồn cười lắm, ôm bụng cười ngặt nghẽo,
"Giả dạng làm người tốt, rất mệt đúng không? Tao biết mà, dù sao tao đã làm người tốt suốt ba mươi năm rồi."
"Mày việc gì phải tự ép bản thân như thế?"
Gã đàn ông từng bước áp sát Ngụy Tử Hư,
"Lúc ở ngoài phòng tử hình, ánh mắt mày nhìn tao chỉ toàn thống hận và tàn bạo, đến tao còn thấy sợ. Mày muốn làm gì nào? Thiên đao vạn quả, phanh thây tao vứt cho chó ăn? Haha, kẻ có ánh mắt như vậy chắc cũng làm được thật đi."
Ngụy Tử Hư dừng lại, trên trán mơ hồ nổi gân xanh,
"Mày đáng bị như vậy."
"Khục khục, người bình thường sẽ không nghĩ vậy đâu." Gã đàn ông cười, duỗi một ngón tay mơn trớn môi Ngụy Tử Hư.
「Giao cho cảnh sát là được rồi.」
「Giao cho viện kiểm sát là được rồi.」
「Giao cho quan tòa là được rồi.」
「Sẽ có người đến xử lý thôi.」
Những lời giải thích cũ mèm lại một lần nữa nhảy nhót quanh hắn.
"Đừng tự lừa mình dối người nữa. Mày là Sói, sớm muộn sẽ có ngày lộ đuôi. Mày cũng giống tao thôi, chỉ có hành hạ kẻ khác mới đạt được khoái cảm, việc gì phải mất công bày ra bộ dáng hòa ái vô hại kia?"
Gã đàn ông cười to, khóe miệng xé rách, da thịt nứt toạc ra, vết rạch kéo đến tận tai, bởi vì cười quá điên cuồng, nửa phần trên khuôn mặt hắn như sắp rơi xuống, máu tươi phun trào như suối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!