Tôi không biết cái tên gợi đòn này nhắc đến hai chữ A Bạt bao nhiêu lần rồi.
Haiz.
Anh ấy thấy tôi ngẩn người, liền nhẹ nhàng cử động ngón tay trên trán.
Ngón tay lạnh giá đó xuất hiện một luồng hàn khí, thuận theo tâm mi đi thẳng vào trong cơ thể.
Và rồi có một cô gái mặc đồ màu xanh với sắc mặt lạnh lùng hiện ra trước mắt tôi.
Cô ấy giống y hệt như tôi vậy.
"4400 năm trước, nàng tên là Nữ Bạt, là con gái của Hoàng Đế, thiên nữ chuyển thế, cùng ta là một đôi phu thê."
Từng khung ảnh dần dần biến hóa trong não bộ ký ức của tôi.
Doanh Câu bại trận, bị phạt đến Hoàng Tuyền Minh Hải, tôi cầu xin Hoàng Đế nhưng ông lại không chịu đáp lời.
Sau này Doanh Câu kết hợp với hồn phách của Hống, trở thành thi tổ, khi đó cơ thể anh chưa phải là bất tử bất diệt, vẫn có thể bị g.i.ế. c như thường.
Ký ức dịch chuyển đến lúc anh tìm được một người đàn ông vạm vỡ như núi.
"Ta đã tìm đến Si Vưu, hắn là Vu tộc, ta muốn cùng hắn tiêu diệt Nhân tộc, thế là Si Vưu liền đồng ý ngay."
"Tại sao lại phải tiêu diệt Nhân tộc?"
Tôi bất giác mở miệng hỏi.
Giây phút này, tôi nhìn thấy ánh mắt của Doanh Câu đã biến sắc, như có một tia sáng lóe lên vậy:
"Nương tử, khi ấy nàng ngăn cản ta cũng đã hỏi ta câu này đấy."
Lời vừa dứt thì có một khung cảnh xuất hiện trong đầu tôi, khi ấy Doanh Câu mặc bộ giáp tồi tàn, tay cầm vũ khí, trông nhếch nhác vô cùng.
Tôi nhìn thấy anh sát hại bao nhiêu đồng bào trước đó đang chắn ở trước mặt anh.
"Tại sao lại muốn hủy diệt Nhân tộc? Chỉ đơn giản là do cha của tôi trách tội anh sao?"
Đột nhiên ánh mắt của Doanh Cậu trở nên sắc lạnh vô đối, anh cầm kiếm nhìn tôi trả lời:
"Nữ Bạt! Lòng người khó đoán, bọn họ khiếp sợ sự hùng mạnh, kiêng dè sự hùng mạnh, những thứ này không nên tồn tại, nếu không thì các chư thần sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay bọn họ mà thôi!"
"Ta và nàng vốn dĩ là phu thê, giáng thế phò trợ cho Hiên Viên diệt Vu, nhưng bây giờ thì sao chứ, thiên địa đổi dời, bao nhiêu giống nòi thượng cổ ngày một biến mất, chẳng phải là do Nhân tộc đứng sau lưng bày mưu với Thiên thần của chúng ta, nhân cơ hội trừ khử đi mối đe dọa của bọn chúng sao?!Thời đại Mạt Pháp đã đến rồi.Sớm muộn cũng sẽ có ngày, trời đất này sẽ vì sự ích kỷ của loài người mà chôn vùi hết tất cả sinh linh hùng mạnh của các ngoại tộc khác, thay trời đổi đất, biến hóa muôn loài, cho dù là Thiên thần đi chăng nữa cũng sẽ bị thay thế bởi những thứ mà bọn chúng muốn thôi!
"Biểu cảm của Doanh Câu rất phẫn nộ:"Cho nên ta không nên hủy diệt Nhân tộc, trả lại đất trời cho vạn tộc sao?!"
Hôm đó, chúng tôi đã cãi nhau một trận, bởi vì tôi không đồng tình với cách nói của anh, Nữ Oa nương nương tạo ra con người, Nhân Hoàng Phục Hy tạo ra lịch sử và pháp lý, dạy câu cá săn bắn, dạy trồng trọt chăn nuôi, dạy nấu nướng thức ăn, cho nên đất trời mới không còn những ngày tháng đấu tranh triền miên, rạn nứt ngân hà, cuộc sống mới bắt đầu trở nên bình lặng yên ổn.
Nhưng đến cuối cùng, trận chiến này vẫn phải xảy ra.
Anh ấy đã dùng vũ khí của chính mình đ.â. m thẳng vào tim tôi, khi đó tôi đã nguyền rủa anh rằng:
"Doanh Câu, ta nguyền rủa ngươi từ nay người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống bất tử bất diệt, ta rủa ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy được mặt trời, chỉ có thể sống chật vật trong bóng tối, dõi theo Nhân tộc phồn hoa cùng với vạn tộc!"
Nói xong câu đó, tôi lại quay sang các đại thần bên cạnh Hoàng Đế hô to:
"Ta nguyện lấy cái chết, mãi mãi trụy lạc trong luân hồi để trả giá, khiến cho Nhân tộc có thể mặt trời lên thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đêm tối có chư thần bảo vệ, không chịu sự tổn hại từ Doanh Câu!"
Nhưng khi anh ấy nghe tôi nguyền rủa, không biết là vì sao, anh không hề tức giận chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!