Khắp nơi trong nhà họ Dương đã không còn động tĩnh gì, những hồn ma c.h.ế. t oan giờ đây đã mãn nguyện vào luân hồi.
Cuối cùng Dương Lâm cũng đã phản ứng lại và hoảng hốt đứng dậy hô to:
"Đại nhân! Xin ngài đừng g.i.ế. c tôi! Chỉ cần ngài tha cho tôi, cái gì tôi cũng chịu làm cho ngài, đúng rồi..."
Hình như chị ta vừa nghĩ ra cái gì đó, chỉ tay về phía tôi rồi nói phấn khích với Doanh Câu:
"Tôi mới là nương tử của ngài đó ạ, nhà họ Dương đời này phải gả đi là tôi đây, không phải nó đâu, nó chỉ là vật thay thế thôi, tôi mới chính là nương tử của ngài!"
Giờ phút này, nhìn thấy Dương Lâm thành ra như thế, đột nhiên tôi có chút muốn khóc.
Không phải vì chị ta đáng thương, mà là vì mẹ tôi, vì bà ngoại, còn đau lòng cho chính bản thân mình.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ hai từ Minh Hôn, đến cuối cùng cũng kết thúc vì cái thứ oái oăm này, đâu ai có thể ngờ, kết cục lại hoang đường đến mức như thế.
Cũng thật khiến cho người ta cảm thấy hả lòng hả dạ đây mà.
Sớm biết sẽ như vậy thì ban đầu đừng có làm.
Tôi không hiểu Doanh Câu đang nghĩ gì, nhưng tôi biết chắc chắn anh ấy không thể nào nhìn trúng Dương Lâm được.
Quả nhiên, anh ấy nhìn sang tôi, vẫn là giọng nói dịu dàng trầm ấm, mỉm cười nói:
"Nương tử à, ta cố tình để ả ta lại cuối cùng, nàng muốn ả ta c.h.ế. t như thế nào nhỉ?"
Dương Lâm hoảng rồi, trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi.
Chị ta ôm lấy chân tôi khóc lóc ỉ ôi:
"Nhuế Nhuế, chị là chị của em mà, chúng ta là người một nhà có đúng không? Chị cầu xin em, chị biết sai rồi, xem như em tha cho cái mạng chó của chị, nhìn chị thoi thóp sống không bằng c.h.ế. t hết phần đời còn lại có được không?"
"Phải rồi, vậy thì vui biết chừng nào, Nhuế Nhuế, chị xin em mà, em gái ngoan của chị!"
"Chị van xin em, đừng để chị giống như những người khác, đến cả tàn hồn cuối cùng cũng bị nuốt không sót miếng nào, đến cả đầu thai làm súc vật cũng không được!"
Tôi lạnh lùng nhìn chị ta thì chị ta lại vội vàng nói:
"Đúng, đúng! Đến cả súc sinh chị cũng không bằng, chị là súc sinh, là cầm thú, nhưng chị xin em đấy, đừng để hắn g.i.ế. c chị có được không?"
Tôi nhìn sang Doanh Câu, nói với anh ấy:
"Tôi muốn chính tay g.i.ế. c c.h.ế. t chị ta, muốn chị ta vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp trải qua những đau đớn mà tôi từng chịu."
Có được không?
Tôi nhìn thẳng vào mắt của Doanh Câu, hỏi một cách nghiêm túc.
Chị ta sợ hồn xiêu phách tán không thể luân hồi, nhưng tôi cảm thấy như vậy không phải quá dễ dàng cho chị ta rồi sao?
Phải khiến cho chị ta cảm nhận sự đau đớn của tôi thiên thu vạn niên, nỗi u uất này có thế nào tôi cũng không nuốt trôi được.
"Được chứ! Chỉ cần A Bạt lên tiếng, ta đều có thể làm được."
Tôi không hiểu giọng điệu bi thương này là gì, từ đâu mà đến, rõ ràng anh ấy đã bất tử bất diệt, là một nhân vật có thể sánh ngang với thần.
A Bạt, lại là ai kia chứ?
Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ được bao lâu thì Doanh Câu đã bước đến gần tôi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!