Nhận được sính lễ, Kiều lão đầu lập tức xuống núi ghi danh, chuẩn bị cho Tiểu Cẩn bái thầy, thừa dịp sắc trời chưa tối lại lên núi Đại Từ, âm thầm muốn nhìn qua nhà trai một lần.
Khi ông trở về đã là chạng vạng sắp tối, A Vi cùng Tiểu Cẩn đều đã ngồi trước bàn cơm chờ lão nhân trở lại.
Đồ ăn nguội lạnh, A Vi cẩn thận hâm nóng một lần.
Thừa dịp không có tỷ tỷ, Tiểu Cẩn vội vàng hỏi: Ông nội, thế nào?
"Yên tâm, đều đã ghi danh rồi, ngươi cứ chuẩn bị cho tốt, 3 ngày nữa đi nhập trường." Kiều lão đầu rít một hơi thuốc lào, thần sắc vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt già nua.
Tiểu Cẩn nhíu mày:
"Ông nội, ý ta là cái người goá vợ kia kìa, người đã đi nhìn qua chưa? Hắn là tên cụt tay gãy chân, đặc biệt xấu xí không thể nhìn nổi nên mới định lấy sính lễ để lừa tỷ tỷ có phải không?"
A Vi cũng vừa bưng canh lên bàn, im lặng cúi đầu chờ lời của lão nhân.
Kiều lão đầu cười hắc hắc vài tiếng, vỗ đầu Tiểu Cẩn:
"Nếu thật như ngươi nói thì ta đây có thể cười được sao?"
Giờ phút này, Kiều lão đầu lại nhớ đến tình cảnh ở núi Đại Từ lúc đó, nhịn không được cong cong khoé miệng.
Khi ông định đi qua nhìn cái nhà gỗ kia một chút thì vừa vặn trong nhà lại mở cửa, một nam tử cao lớn tuấn lãng đi ra, mơ hồ có chút quen thuộc.
Kiều lão đầu nheo mắt nhìn kĩ, phát hiện ra người trước mắt chính là vị công tử hay đến trám sứ kia!
Trên tay người kia đang cầm một ấm Thanh Dụ sứ tinh xảo, hắn đem bã trà thả vào gốc cây, ngồi bên dòng suối cẩn thận rửa sạch, tráng qua một lần nước suối trong vắt rồi mới đứng lên trở vào nhà, lúc trở ra cũng đóng cửa lại, một mình đi xuống núi.
Giữa thanh sơn lục thuỷ, tay áo hắn lung lay trong gió, toàn thân khiến cho người ta có cảm giác thanh nhã thoát tục hiếm thấy.
Kiều lão đầu chờ bóng lưng cao lớn kia đi xa mới tới gần nhà gỗ, cửa không khoá, trong nhà cũng không có người nhưng đột nhiên có ý định muốn đi vào nơi riêng tư của người ta thế này thì cũng không tốt lắm.
Cũng may cửa sổ khung gỗ rất lớn, màn trúc khẽ rủ xuống, bên trong cũng không có mấy đồ đạc nhưng được bố trí rất tao nhã, giữa phòng còn có một đỉnh trầm hương thơm ngát dễ ngửi.
Kiều lão đầu giật mình, nhà gỗ này căn bản là một trời một vực so với viện của các thôn hộ bình thường.
Ông cúi đầu, nhìn đến ấm trà đặt trên bàn, nhìn kĩ liền bất ngờ, ấm trà này tráng men rất khéo, bóng loáng sáng ngời mà không chói mắt, trên nắp còn được tỉ mỉ đắp một mảnh núm sứ hình cánh ve vô cùng khéo léo.
Kiều lão đầu cảm giác mình chút run rẩy.
Kiều gia đã nhiều thế hệ làm nghề trám sứ, thượng vàng hạ cám đủ loại đồ sứ đều đã được tiếp xúc qua, đến Kiều lão đầu mặc dù không mấy khi được tiếp xúc với cực phẩm nhưng đối với men sáng gốm đúc công phu cũng rất có mắt nhìn.
Nếu phán đoán của ông là đúng, ấm sứ trước mắt là vật hiếm trong nhân gian từ lò Nhữ gia mà ra, tuyệt không phải là đồ giả.
Lò Nhữ gia nổi danh xưa nay về chuyện lấy mã não đốt thành men, đồ sứ cực phẩm truyền lại cho đời sau cũng không tới trăm cái, mỗi món đều có thể nói là vô giá.
Chỉ cần là đồ nhái ba phần của những loại hàng này đã có giá trị không nhỏ, thế mà người này lại có thể tuỳ ý đem ấm sứ từ chính lò Nhữ gia đi pha trà, còn đặt trên bàn gỗ kê ngay dưới cửa sổ thật lớn, không sợ người trộm hay sao?
Lúc trước đã biết người này giàu có, hôm nay nhìn thấy đồ vật cực phẩm thế này, xem ra phú quý của cải của đối phương là hoàn toàn vượt ngoài tầm dự đoán của ông.
Kiều lão đầu trông thấy bên cạnh còn có mấy tách sứ Thanh Dụ, xem ra là cùng một bộ với ấm trà kia, trên mỗi miệng tách đều khảm một vòng hoa văn kim loại tinh tế trên nền men xanh, vô cùng mĩ mãn hoà hợp.
Bất quá với mắt nhìn của mình, Kiều lão đầu cũng nhìn ra thủ pháp cùng tay nghề của người kia, toàn bộ đường viền kim loại kia đều dùng để tu bổ tổn hại.
Không có gì ngoài đường viền, với công cụ độc đáo cùng tay nghề khéo léo của đối phương, toàn bộ vết nứt vết mẻ trên tách đều được chỉnh sửa cẩn thận, làm cho người ta nhìn không ra sơ hở.
Lúc đầu nghe bà mối nói qua, ông tưởng đâu nam nhân này cũng giống như mình, chỉ là một người thợ trám sứ bình thường nhưng xem ra bản thân đã là lão nhân rồi mà nhãn giới cũng không đâu vào đâu.
Nghề tu bổ đồ sứ, trừ bỏ những người thường thường làm thợ kiếm cơm sống qua ngày giống như Kiều lão đầu còn có một loại khác có thủ pháp cũng như tay nghề cao hơn, rất khó có thể tìm gặp trong nhân gian, gọi là đại sư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!