Chương 5: (Vô Đề)

Đêm u tĩnh, gió núi mang theo hương rừng nhàn nhạt thổi qua gian nhà gỗ tinh xảo.

Màn trúc theo gió phát động, dưới mái hiên treo một chuỗi chuông gió bằng sứ phát ra từng đợt thanh âm lảnh lót khiến mấy chú chim tước đang đậu trên nóc nhà hoảng sợ mà vỗ cánh bay sâu vào rừng.

Trong nhà, đèn quây giấy dầu chiếu rọi một cùng ấm áp, bàn gỗ hoa lê cùng trà kỷ đặt sát cửa sổ, bên trên bày một bộ ấm trà bằng sứ.

Tách sứ Thanh Dụ tráng men mỏng thanh nhã được ấp trong lòng bàn tay ấm áp có lực, khe khẽ vuốt qua miệng tách.

Người lúc này đang ngồi trên ghế đệm, phe phẩy quạt hương bồ, tư thái rất tuỳ ý nhưng thần sắc có chút ngưng trọng.

Nhìn lão phụ trước mặt vừa khom người dứt lời, hắn chậm rãi phun ra mấy tiếng:

"Khúc mẹ, cái này gọi là lừa hôn."

Khúc mẹ cười nhẹ:

"Chuyện lão nô làm có chỗ nào giống Thần Hiên thiếu gia nói sao?"

Ánh mắt Thần Hiên kinh động:

"12 lượng bạc cùng mấy thứ đồ lặt vặt làm sính lễ? Phạm gia chúng ta từ khi nào mà keo kiệt thế kia?"

Biết hắn cố ý bắt lỗi mình, Khúc mẹ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, thong dong: "Lão nô nghĩ, chúng ta mới đến đây, nhập gia tuỳ tục mới tốt.

12 lượng bạc cùng hai rương đồ dùng, tìm khắp Thanh Dụ trấn cũng chỉ được một hai nhà, nếu thật sự ấn theo quy củ của Phạm gia mà làm, dùng 200 lượng bạc áp hòm, lại nâng thêm 10 rương tới chạm ngõ thì sợ rằng cả thôn cả trấn sẽ chạy đến vây xem mất.

Lão nô biết Thần Hiên thiếu gia không thích náo nhiệt, đương nhiên không dám gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Cái này cũng là uỷ khuất nhà gái người ta cho nên trong nhà ở Đàm Châu đã sớm chuẩn bị đại hồng bao mà đưa qua rồi.

"Thần Hiên siết chặt tách sứ trong tay, Khúc mẹ quả nhiên là có chuẩn bị mà tới, ngay cả Đàm Châu cũng đã chu toàn:"Nói dối người ta cũng thuộc về lừa hôn.

Khúc mẹ có nói rõ tình huống của Phạm gia cùng tình huống của ta cho đối phương biết không?

"Trong bóng tối, Khúc mẹ ngẩng đầu lên, kiên định:"Lão nô chưa từng nói dối, tất cả đều là sự thật."

Bà sai bà mối lặng lẽ lên núi nhìn qua Thần Hiên thiếu gia, mặc dù chỉ là âm thầm nhìn nhưng tốt xấu gì cũng để cho bà mối tận mắt kiểm chứng một lần, biết được thiếu gia hình dáng tướng mạo ra sao, cũng là một lời đảm bảo cho chuyện mai mối của người ta.

Những lời bà nói với Kiều gia cô nương cũng tuyệt đối không ba hoa.

Cha mẹ ở Đàm Châu buôn bán, tiểu tử này một mình sống trên núi Đại Từ, làm thợ trám sứ, trước đó đã từng thành thân một lần...! Nhưng đó không phải là toàn bộ.

Mặc dù trên miệng dám thề thốt nhưng trong lòng bà cũng thừa nhận mình có điểm giấu diếm.

Tuy rằng coi trọng tướng mạo cùng nhân phẩm của A Vi nhưng Khúc mẹ xưa nay cẩn thận, không muốn trong lúc này mà làm lộ ra chuyện Phạm gia có bao nhiêu phú quý.

Đại nghiệp của Phạm gia nếu lộ ra ngoài sẽ khó tránh khỏi người khác có tâm tư muốn trèo cao, lại thêm nếu Kiều gia đi hỏi thăm chuyện phú hào danh gia ở Đàm Châu thì chắc chắn sẽ nghe được một đám tin đồn những chuyện từ 7 năm trước, chuyện này đối với Thần Hiên thiếu gia hết sức bất lợi.

Thần Hiên thiếu gia đến Thanh Dụ trấn mấy tháng cũng không ai biết rõ thân phận của hắn, dưới mấy lời khẩn thiết của Khúc mẹ, đến cả bà mối cũng bị bà hồ lộng mà không để ý tới.

Chuyện giấu diếm sẽ có ngày lộ ra nhưng đến lúc đó đôi vợ chồng son hài hoà tự giải quyết với nhau thì cũng không có gì là không thể.

Khúc mẹ thừa nhận mình ích kỷ nhưng vì đại sự cả đời của Thần Hiên thiếu gia, vì lão gia lão phu nhân nhiều năm chờ đợi, bà làm người xấu một lần cũng không sao.

Thần Hiên đặt tách trà xuống mặt bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, che giấu thanh âm thở dài của hắn.

Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt không nhìn Khúc mẹ mà nhìn về phía ánh đèn quây, trên mặt lộ ra nét cô tịch khó nhìn thấy:

"Là không nói dối nhưng chuyện nên nói cũng không nói hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!