Chương 39: (Vô Đề)

Ba người vừa nghe xong liền thất kinh hồn vía, Thần Hiên vội hỏi:

"Ngươi nói cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tiểu Cẩn cũng lôi kéo Trần thị muốn biết đáp án, Kiều lão đầu thì lại đỡ l*иg n.g.ự. c đau nhói của mình, ngăn tim đập mạnh từng hồi.

Trần thị khẩn trương đến mức nói không thành câu, lắp ba lắp bắp nói qua một lượt.

Nguyên lai A Vi đang khuyên giải nói muốn mấy người Vương thị rời đi, lại bị Vương thị cho rằng nàng là người xúi giục mới chửi ầm lên, động tay động chân muốn đánh người.

A Vi vì né tránh ma trảo mà lùi sát đến rìa sơn đạo, không nghĩ tới nơi đó địa chất không ổn định, nàng lập tức bị hụt chân mà rơi xuống.

Vương thị lúc này mới phát hoảng, ghé mắt nhìn xuống vực sâu thăm thẳm không thấy người đâu liền sợ đến xoay vòng, ba chân bốn cẳng muốn bỏ trốn.

Cũng may còn có Trần thị ở đó mặc kệ phản đối mà chạy đi tìm người cứu giúp.

Vừa xuống đến trấn trên liền nghe được tin tức của Dương Thanh Tùng, nàng cũng mặc kệ, vội vàng đi tìm mấy người Kiều gia.

Mau dẫn đường!, Thần Hiên lạnh lùng nói.

Trần thị lúc này mới kịp phản ứng, gật đầu đi nhanh lên núi.

Dương Thanh Tùng vừa thấy Trần thị tới liền muốn chất vấn nàng vì sao làm lộ chuyện của hắn lại ngoài ý muốn nghe được sự cố kia cũng nhanh chân đi cùng.

Thôn dân xung quanh tự nhiên cũng nghe được, cả đoàn người liền theo phía sau Trần thị, đi theo xem có chuyện gì có thể giúp liền giúp một tay.

Lúc đi đến bên vách núi, trừ bỏ Vương thị còn chút lương tâm đứng nguyên tại chỗ thì quả thật không hề thấy bóng dáng A Vi đâu, thôn dân tức giận không thôi, bắt lấy Vương thị hỏi dồn, dọa bà ta ngã ngồi trên đất.

Tiểu Cẩn khóc thút thít níu tay áo Thần Hiên:

"Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ rơi xuống thật rồi!"

Thần Hiên sợ Tiểu Cẩn sảy chân, vội vàng kéo hắn đứng bên người Kiều lão đầu, tự mình tiến lên nhìn xuống đáy vực sâu hun hút.

Dương Thanh Tùng đột nhiên đi tới trước:

"Là người nhà ta hại A Vi rơi xuống, để ta xuống kéo nàng lên!"

Trần thị đang đứng một bên an ủi Vương thị nghe được câu này liền chạy tới níu c.h.ặ. t t.a. y Dương Thanh Tùng:

"Thanh Tùng, chàng không thể xuống. Nếu chàng có chuyện gì không may thì ta phải làm sao đây?"

Vương thị cũng nhào tới, vừa khóc vừa nháo nói có bỏ cái mạng già của bà cũng không cho phép hắn mạo hiểm, náo loạn đến độ Dương Thanh Tùng phải dùng sức mới có thể ngăn cản bà tiếp tục càn quấy.

Các thôn dân có mang theo dây thừng tới, nhìn sơn thế hiểm trở cũng không dám tùy tiện, Thần Hiên im lặng quan sát kĩ tình hình xong liền nhờ mấy nam nhân trong thôn quấn dây thừng vào người mình, đầu còn lại cột chặt vào thân cây đại thụ rồi nói với Dương Thanh Tùng:

"Thỉnh ngươi chú ý dây thừng giúp ta."

Dương Thanh Tùng thấy hắn quả quyết như vậy lại càng thấy mình hèn mọn, cũng không dám nhiều lời dằn co, trịnh trọng gật đầu xem như đảm bảo.

Thần Hiên trong mắt thôn dân Thủy Trúc thôn giống như một vị anh hùng, mọi người ai ai cũng muốn sùng bái cùng kính trọng, lúc này thấy hắn muốn tự mình mạo hiểm liền tới khuyên giải.

Thần Hiên chỉ đơn giản phất tay, mọi chuyện cứ để hắn giải quyết.

Một nữ nhân mảnh khảnh như A Vi rơi từ rìa núi cao như vậy thì liệu có mấy phần còn sống sót? Còn sống sót cũng chắc gì nguyên vẹn cùng tỉnh táo như người bình thường? Chưa kể hắn trèo xuống như vậy, cứ cho là toàn mạng tới nơi thì làm thế nào mà mang người lên?

Làm thế nào mà đảm bảo được trong lúc trèo trở lại không làm ảnh hưởng đến thương thế của A Vi ?

Bất quá mấy lời này, bọn họ cũng không thể nhiều lời nữa rồi...

Kiều lão đầu và Tiểu Cẩn cùng các thôn dân nhìn Thần Hiên nương theo vách núi mà xuống, trong lòng lo lắng không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!