Thấy Tiểu Cẩn đi vào, A Vi vội vàng đẩy Thần Hiên một cái, để cho hai người tách ra.
"Tiểu Cẩn, hôm nay sao lại trở về?" A Vi khôi phục vẻ mặt như thường, quan tâm hỏi.
Hay lắm, tỷ không muốn hắn trở lại chứ gì?
Tiểu Cẩn phụng phịu đáp:
"Ngày mai ở trường được nghỉ." Vừa nói chuyện vừa thở phì phì dậm chân đi vào phòng.
Thấy đệ đệ đến chào hỏi Thần Hiên cũng không thèm nói, A Vi cắn cắn môi:
"Hôm nay ăn xong cơm tối thì chúng ta trở về đi."
Càng ở lại không biết Tiểu Cẩn còn càng vô lễ cùng thất thường đến mức nào.
Lần trước Thần Hiên ra ngoài, nàng tưởng đâu đã dạy dỗ đứa nhỏ ổn thỏa, nào ngờ lúc này lại biến thành bộ dáng ngỗ nghịch không khác gì, A Vi thật sự lo lắng vô cùng.
Thần Hiên vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói:
"Hôm nay Tiểu Cẩn cũng đã trở về, không bằng chúng ta ở lại thêm mấy hôm nữa đi. Trong nhà đông đủ, ông nội cũng sẽ bớt suy nghĩ hơn một chút."
Nhưng mà... Nàng không thể nói thẳng ra lí do kia, suy nghĩ một lúc lâu mới nói,
"Chúng ta cũng không mang theo xiêm y để đổi."
Thần Hiên chỉ y phục vải bố đơn giản trên người mình:
"Không phải ta có thể mặc xiêm y của nhạc phụ sao? Mấy bộ y phục hôm nay vừa mới mua cho nàng, giặt qua liền có thể dùng rồi."
Thấy hắn thật sự không ngại, A Vi mới an tâm hơn một chút.
Nàng thấy trong bếp không còn bao nhiêu thức ăn, cơm tối nếu muốn cả nhà được ăn ngon thì chắc chắn sẽ không đủ cho nên liền nói qua với Thần Hiên, tự mình đi mấy thôn hộ xung quanh mua thêm chút nguyên liệu.
Tiễn A Vi ra cửa, lão nhân trong phòng cũng im ắng, Thần Hiên chầm chậm đi tới trước cửa phòng Tiểu Cẩn, vươn tay gõ một cái.
Vào đi. Bên trong truyền ra thanh âm phụng phịu của Tiểu Cẩn.
Đứa nhỏ đang ngồi trước án thư, tưởng tỷ tỷ đến dỗ mình, không nghĩ tới lại là bóng dáng cao lớn này.
Hôm nay đối phương có chút khác lạ, qua một lúc lâu sau Tiểu Cẩn mới phát hiện, thì ra là đã đổi xiêm y khác với thường ngày.
Thần Hiên dời ghế, thấy Tiểu Cẩn vùi đầu không để ý tới chính mình cũng không câu nệ:
"Nghiên mực lần trước ta nhờ tỷ tỷ đưa cho đệ dùng tốt chứ?"
Hừ, đây là làm quen với ta sao?
Tiểu Cẩn tiếp tục vùi đầu chu miệng:
"Vô dụng, ta ném đi rồi!" Đồ đắt tiền như vậy, hắn có thấy vô dụng cũng không dám lớn mật đến thế nhưng hắn thích nói như thế, chọc tức c.h.ế. t cái người góa vợ này đi!
Thần Hiên cảm thấy tiểu hài tử bướng bỉnh ngược lại càng thêm đáng yêu, cười cười:
"Vậy đệ thích cái gì? Ta mua cho đệ."
Tiểu Cẩn ngẩng đầu, đưa lưỡi trêu chọc:
"Ta chẳng cần gì! Thứ ta thích ngươi không mua được đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!