Thần Hiên quyết định mua thùng tắm lớn kia, cũng đưa thêm không ít tiền nhờ lão bản của xưởng mộc tìm người chuyển thùng lên núi Đại Từ.
Thanh toán xong xuôi, hắn vừa liếc qua liền nhìn thấy A Vi bị một nam nhân quấn lấy.
A Vi trông thấy Thần Hiên sải bước đi tới liền lui về phía hắn, nắm chặt lấy cánh tay hữu lực kia, nói với Dương Thanh Tùng:
"Thanh Tùng ca, đây là trượng phu của ta."
Trượng phu?
Thần Hiên chớp mắt một cái, hướng Dương Thanh Tùng chào hỏi.
Dương Thanh Tùng cũng giống như đại bộ phận người dân khác, mặc dù đã nghe qua đủ loại phiên bản của tin đồn kia nhưng người chân chính trong câu chuyện thì chưa hề nhìn thấy bao giờ.
Lúc này nhìn thấy một nam nhân tuấn lãng tao nhã chào mình, hắn không khỏi sợ hãi, vừa tránh sang một bên vừa dùng ánh mắt không tin mà đánh giá Thần Hiên.
Dương Thanh Tùng nhìn chằm chằm nơi đôi tay nhỏ nhắn của A Vi nắm chặt lấy cánh tay Thần Hiên, cảm thấy vô cùng ngứa mắt, muốn đi lên mà phá vỡ sự tin tưởng cùng dựa dẫm không hề phòng bị kia.
Hắn làm sao mà biết được trượng phu của nàng lại là một nam nhân như vậy, nhất thời hoài nghi tên hung thần sát vợ trong lời đồn kia là một người khác.
Hơn nữa lúc này hắn mới phát hiện, y phục trên người A Vi tinh tế cùng đẹp đẽ hơn rất nhiều, lại nhìn sang khí chất cùng một thân tuấn lãng của Thần Hiên, trong lòng vô cùng chua xót.
Không cần nói tới chuyện sính lễ thật lớn cũng có thể biết đây là một người phú quý, lại còn chịu tiêu tiền trên người A Vi, chắc chắn sẽ cho nàng một cuộc sống thật tốt.
Dương Thanh Tùng vô cùng tự trách, nghĩ đến hành động của mình ban nãy là quá phận cùng vô lễ, hắn liền có chút quẫn bách không dám nhìn lên.
Người ta đã hành lễ với mình, hắn cũng nên theo phép tắc mà đáp lại.
Nhưng hắn cũng không biết phải làm thế nào, cái loại lễ tiết của người đọc sách thế này thì hắn làm sao mà biết được, cho nên chỉ đành nhắm mắt ôm quyền lung tung, gật đầu một cái với Thần Hiên.
Lúc này lão bản bên trong gọi Dương Thanh Tùng một tiếng, hắn giống như được đại xá, vội vàng từ biệt hai người trước mắt, lảo đảo bước đi.
A Vi biết Dương Thanh Tùng không phải là người gian xảo khó lường, chỉ cần cắt đứt tưởng niệm trong đầu hắn, từ nay về sau sẽ không sợ khó xử cùng lỗ mãng nữa.
Đáy lòng nàng lúc này mới hơi buông xuống, cánh tay cũng theo bản năng thả lỏng, rời khỏi Thần Hiên.
Hai người rời xưởng gỗ, phu khuân vác cũng theo phía sau.
A Vi nhớ tới chuyện vừa rồi, sợ Thần Hiên hiểu lầm, liền chủ động nói với hắn:
"Người này họ Dương, là một người cùng thôn, tính ra thì ông ngoại của hắn cùng ông ngoại ta còn là anh em họ hàng xa. Hắn bình thường đối với ta cùng Tiểu Cẩn đều rất chiếu cố, hắn cũng nghe được những tin đồn kia nên có chút lo lắng."
Thần Hiên gật gật đầu, ý bảo chính mình đang nghe.
Bất quá lại là một người xa lạ bị một tin đồn doạ sợ thôi sao?
Hắn quét mắt nhìn cánh tay nơi nàng vừa níu vào, suy nghĩ trôi dạt m.ô.n. g lung...
Bảy năm trước, trong nhà tìm không ít cô nương môn đăng hộ đối, ngày ngày muốn hắn xem mắt, hắn đều nhàn nhạt cho qua.
Mẫu thân thấy vậy liền sốt ruột, an bài vài nha đầu vừa có tài vừa có sắc hầu hạ hắn, tưởng rằng hắn khai khiếu sẽ tự nhiên muốn thành gia lập thất.
Mấy nha đầu kia liền đem hết tất cả vốn liếng ra dụ dỗ hắn, quấn quýt kiểu này khiến hắn vô cùng chán ghét cùng ghê tởm.
Từ đó, hắn liền không muốn người khác quá mức thân mật với mình, nhất là nữ nhân.
Nhưng vừa rồi nàng gắt gao ôm chặt lấy cánh tay hắn, thế mà hắn hoàn toàn không có ý muốn né tránh?
Thần Hiên thất thần một lát, nhìn sang đã thấy A Vi đi thẳng tới một sạp bán các loại đồ đạc nho nhỏ cho nữ nhân, rực rỡ đủ kiểu dáng cùng màu sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!