Số Pi giống như biến thành một người khác.
Tiếc là Châu Châu hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, Số Pi đã hôn cô đến đầu óc choáng váng.
Có một bàn tay lành lạnh từ cổ áo ngủ rộng thùng thình chui vào, Châu Châu không kịp ngăn cản co người về sau một chút, Số Pi dễ dàng dùng một tay sờ được một bên ngực tròn đầy kia.
Trơn bóng như sữa, đầu ngực vừa mềm vừa lạnh chậm rãi nở to trong lòng bàn tay, Số Pi ngậm cằm dưới của Châu Châu không ngừng gặm cắn, tiếng thở trầm thấp cứ thế truyền ra ngoài.
Phía dưới cứng đến phát đau.
Ôi! Số Pi đột nhiên xé toang cổ áo, áo ngủ nhăn nheo trong nháy mắt biến thành hai mảnh vải rách.
Châu Châu không mặc nội y, tầng áo ngủ duy nhất ngăn cản biến mất, cô cứ trần trụi như vậy mà xuất hiện trước mặt Số Pi.
Cũng không hẳn là trần trụi, còn có quần lót vải bông màu trắng, dưới ánh trăng có thể thấy hình gấu nhỏ trên quần lót.
Số Pi nhìn Châu Châu không chút kiêng dè đến tận khi Châu Châu bị nhìn cả người đỏ bừng, cô che mắt mình lại, biết trước đã không mặc cái quần lót chết tiệt này!
Cô bịt tai trộm chuông kêu lên: Anh đừng nhìn nữa!
Sau đó liền có hai ngón tay kẹp lấy đầu ngực của cô.
Ừm… Bàn tay che mắt của Châu Châu căng thẳng nắm lại thành quyền, nhìn qua giống như Ultraman.
Cơ thể đè lên người Châu Châu chậm rãi rời đi, bên tai cô truyền đến tiếng xột xoạt, là Số Pi đang cởi quần áo.
Cô ngại ngùng không dám nhìn lén.
Tiếp theo có một luồng khí lạnh đột kích, Châu Châu bị lạnh đến nổi da gà, ngay cả đầu ngực màu hồng cũng biến thành màu đậm, chậm rãi lớn thêm.
"Châu Châu, em đẹp quá."
Châu Châu nghiêng đầu, cần cổ thon dài trắng nõn:
"… Anh ngậm miệng lại."
Lúc Số Pi cười hơi thở đều phả lên ngực Châu Châu, anh há miệng ngậm chặt nụ hoa trước ngực, dùng sức vừa mút vừa liếm đồng thời không quên dùng tay nghịch bên còn lại khiến Châu Châu không ngừng thở dốc.
Châu Châu đè nén tiếng thở làm Số Pi càng khó nhịn, anh vừa mút vừa xoa, tay còn lại tiến vào bên trong quần lót đáng yêu, xuyên qua lớp lông thưa thớt mềm mại, đầu ngón tay lưu luyến trước cửa hoa ấm áp.
Lòng bàn tay lành lạnh, còn cửa hoa thì nóng.
Châu Châu nắm chặt drap giường, liều chết cắn môi nhưng tiếng thở dốc vẫn truyền ra ngoài.
Số Pi vừa nghe thấy tiếng Châu Châu, ngón tay run rẩy đẩy hai cánh hoa rồi đâm vào khe nhỏ, trong nháy mắt ngón tay bị vách hang ướt át bao trùm, ngón cái xoa nắn hạt châu đang lớn dần, càng giày vò càng nhiều nước, trên tay anh đều là mật dịch đặc dính.
Nhiều nước thật… Nói là đùa giỡn, còn không bằng nói Số Pi đang lầm bầm một mình.
Có điều… Châu Châu muốn đánh anh — bây giờ là lúc cảm thán hả!
Ngón tay chìm trong lối đi ra ra vào vài, mật dịch trong suốt theo ngón tay chuyến động mà không ngừng chảy ra hai bên cánh hoa, lấp lánh một mảng.
Châu Châu nhịn không được kẹp chặt hai chân, cổ tay Số Pi khẽ chống, lại đẩy chân ra,
"Châu Châu đừng cử động chứ."
… Trong tình huống thế này không cần dùng kiểu nói chuyện với trẻ con dỗ cô được không hả.
Lại thêm một ngón tay, hạ thể bị ra vào càng lúc càng nhanh, hô hấp của Châu Châu cũng càng lúc càng gấp, cặp núi đôi không ngừng lắc trái lắc phải, Số Pi hận không thể dùng cả tay cả chân, anh rất muốn nắn bóp ngực cô….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!