Chương 9: (Vô Đề)

Tôi khẽ gọi tên anh, Lục Hành Xuyên hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:  

"Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."

Giọng điệu vẫn đầy xa cách, nhưng với tôi lúc này lại ấm áp vô cùng.  

Tôi mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Bạch Chỉ đang đứng cách đó không xa.  

Ánh mắt phẫn nộ của cô ta như muốn xuyên thủng người tôi ngay lập tức.  

Sau một hồi lâu, cô ta đành cắn răng giậm chân gào lên:  

A Xuyên!

Bước chân Lục Hành Xuyên khựng lại.  

Vầng trán nhăn sâu hơn trước.  

... A Xuyên...

Tôi trong lòng anh lại khẽ gọi.  

Ánh mắt anh quay sang nhìn tôi đầy giằng xé, vừa mềm lòng lại vừa do dự.  

Chỉ sau vài giây ngập ngừng, anh cuối cùng cũng bước những bước dài, nghiến răng nói:  

"Anh sẽ bảo tài xế đưa em về."

Câu nói ấy, là dành cho Bạch Chỉ phía sau.  

Tôi lại ôm chặt cổ anh hơn, muốn áp sát vào người anh hơn chút nữa.  

Vịt Bay Lạc Bầy

Khoảnh khắc này, dường như là lần tôi gần anh nhất.  

Đường nét quai hàm sắc sảo của Lục Hành Xuyên trong tầm mắt tôi vô cùng cuốn hút.  

Đôi mắt đen như hồ thu tĩnh lặng đang tập trung nhìn về phía trước.  

Từng bước chân vững chãi khiến lòng tôi trào dâng cảm giác ỷ lại.  

Hóa ra, trong lòng Lục Hành Xuyên vẫn có tôi.  

Sau khi đặt tôi nằm ổn thỏa trên giường, Lục Hành Xuyên gọi bác sĩ riêng tới.  

Còn anh thì ngồi bên cạnh, tay bật tắt màn hình điện thoại liên tục.  

Dường như đang rất sốt ruột.  

Cho đến khi nghe bác sĩ nói tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, Lục Hành Xuyên lập tức như trút được gánh nặng.  

Ánh mắt hướng về tôi:  

"Nam Nam, em nghỉ ngơi vài ngày nhé, ngày mai anh sẽ tới thăm em."

Dứt lời, bóng lưng vội vã của anh khiến tôi bất giác hỏi:  

"Anh... đã phải đi rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!