Chương 4: (Vô Đề)

Chu Trạch nói hết lời, khản cả giọng đảm bảo sẽ đối tốt với tôi, hứa sẽ thuê thêm người chăm sóc khác.

Còn thuê thêm một căn hộ khác, dỗ Vương Quyên qua đó ở.

"Chỉ cách mấy bước chân thôi, bên đó yên tĩnh, lát nữa anh qua thăm em."

"Anh rể, yên tâm, em không làm khó anh đâu." Vương Quyên ra vẻ nạn nhân, cố nặn ra nụ cười ngọt ngào,

"Làm vướng bận hai người, em đi là được chứ gì."

Ả chậm rãi thu dọn hành lý, chiếc túi rách đang dùng vẫn là cái túi hồi đó đến nương nhờ tôi. Trước khi đi, ả quay đầu liếc tôi một cái.

Lạnh lẽo tê dại, lòng dạ rắn rết ăn vào tận xương.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trong lòng tôi có dự cảm không lành. Quả nhiên, nửa đêm Chu Trạch đạp mạnh cửa phòng tôi.

Anh ta nói Vương Quyên tự sát rồi.

7

Trước khi c.ắ. t c. ổ tay, Vương Quyên đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè.

Ảnh chụp cận cảnh cổ tay, vết cắt không dài không sâu, nhưng m.á. u chảy rất nhiều.

[Nếu như sinh mệnh của tôi kết thúc ở nơi núi sâu heo hút mười năm trước thì tốt rồi.]

Tôi đứng ngoài phòng bệnh, nhìn Vương Quyên dựa vào vai Chu Trạch khóc lóc thê lương:

"Anh rể, em vốn tưởng mình sẽ có một mái nhà, bây giờ em tỉnh mộng rồi, sống còn ý nghĩa gì nữa."

"Quyên nhi, nói bậy gì đó, anh chính là người nhà của em mà." Chu Trạch hối hận không kịp, đau lòng không biết phải làm sao.

"Cho anh thêm chút thời gian, có nhiều chuyện... vẫn đang chuyển đi. Anh thề sẽ cho em danh phận, cho em một mái nhà hoàn chỉnh, thuộc về riêng em!"

Tôi dựa lưng vào tường, hốc mắt cay xè từng đợt, nhưng đã hoàn toàn khô khốc, không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Bọn họ không xứng.

Mấy ngày Vương Quyên nằm viện, Chu Trạch gần như ở hẳn bên đó, chuyện công ty cũng mặc kệ.

Tôi vừa hay có dịp tiếp quản lại.

Đợi Vương Quyên về, trong biệt thự đã có thêm hai người chăm sóc và một người giúp việc.

Bà dì tôi thuê đặc biệt không có mắt nhìn, nhiệt tình làm mai cho Vương Quyên, giới thiệu đứa cháu trai lương tháng một nghìn tám của bà ấy.

Vương Quyên cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, sa sầm mặt cảnh cáo:

"Biết thân biết phận đi, bà là cái thá gì."

"Tôi là giúp việc, chẳng lẽ cô không phải?"

Giọng dì giúp việc sang sảng,

"Cháu tôi dù gì cũng tốt nghiệp cấp ba, cô đến tiểu học còn chưa xong. Nếu không phải cô Tô tốt bụng cưu mang cô, cô cũng chỉ có nước đi làm gái gội đầu thôi!"

Chu Trạch bảo tôi đuổi việc bà ấy, tôi tỏ vẻ khó xử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!