Chương 2: (Vô Đề)

Ả khoe những vết sẹo cũ trên người, kể lại quá khứ bi thảm bị bắt cóc bán đi của mình.

"Em bị bắt cóc năm sáu tuổi, mười sáu tuổi mới được tìm về. Mười năm đó em sống như địa ngục, ngày nào cũng bị đánh đập tàn nhẫn, họ đánh em đến da thịt nát bét. Em cũng muốn đi học, nhưng em không có cơ hội!"

"Khó khăn lắm mới được cứu về, nhưng bố em mất sớm rồi, mẹ em cũng tái giá. Họ hàng mới giúp em liên lạc với chị họ xa trên thành phố. Chị ơi, em biết chúng ta là họ hàng xa tám đời không tới, chị cưu mang em là chị tốt bụng, nhưng em ngốc quá, chị đuổi em đi, em không hề trách chị đâu!"

Ả níu lấy ống quần Chu Trạch, khóc lóc thảm thiết với bố mẹ anh ta. Tình cảnh này, không ai là không động lòng trắc ẩn.

Tôi đăng ký cho ả học bổ túc buổi tối, Vương Quyên nắm chặt mọi cơ hội học tập.

Hễ có cơ hội, ả lại ôm sách đến hỏi bài Chu Trạch.

Lúc đó tôi còn khen chồng:

"Không ngờ anh cũng có năng khiếu làm thầy giáo nhỉ, hồi đi học anh đâu phải người kiên nhẫn."

Chu Trạch thoáng vẻ bối rối lúng túng, tránh ánh mắt của tôi một cách không tự nhiên:

"Quyên nhi ham học, có học trò giỏi thì mới có thầy giáo giỏi chứ."

Từ lúc nào tôi bắt đầu đánh hơi thấy nguy cơ nhỉ?

Có lẽ là từ khi phát hiện, ả tự nhiên lau tóc cho Chu Trạch, còn cách xưng hô của chồng tôi với ả cũng dần trở nên thân mật.

Tôi làm việc nhanh gọn, bận rộn công việc, không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt.

Còn Vương Quyên lại dùng giọng điệu ngọt lịm để tâng bốc:

"Anh rể, anh giỏi quá, em ngưỡng mộ anh lắm."

Ngày xảy ra tai nạn xe cộ, vốn là ngày kỷ niệm ngày cưới của tôi và Chu Trạch.

Tôi hủy cuộc họp, mua bánh kem, về nhà sớm.

Cửa không đóng chặt, trong phòng khách vọng ra tiếng thở dốc gấp gáp đầy ám muội.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi cảm thấy cơ thể lạnh đi từng tấc, gần như tê dại. Mấy bước chân ngắn ngủi đó gần như rút cạn toàn bộ sức lực của tôi.

Qua khe cửa, Vương Quyên cũng nhìn thấy tôi.

Ả được bế ngồi trên bàn ăn, nửa thân trên ngả ra sau, tóc dài như thác đổ, chiếc váy hai dây hoa nhí gần như tuột xuống, bờ vai tròn trịa lộ ra ngoài.

Chồng tôi, người đàn ông cùng tôi đi từ sân trường đến hôn nhân, người đã hứa sẽ yêu tôi cả đời.

Đang say sưa hôn ả.

Vương Quyên nhìn tôi đầy khiêu khích, hai tay ả ôm lấy đầu Chu Trạch, mười ngón tay luồn vào tóc anh ta mà vuốt ve.

"Anh rể, anh nhẹ chút, đừng để lại dấu nhé."

"Nếu không, chị mà thấy... sẽ đau lòng đấy."

4

Ngay ngày về nhà, tôi phát hiện một bộ đồ lót tình thú trên giường.

Size của Vương Quyên, bút tích của Vương Quyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!