Tuế Tuế tìm thấy Lục Niên trên sân thượng của bệnh viện, anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh đứng bên lan can. Đêm càng ngày càng tối, gió lạnh thổi vào quần áo của anh, nhưng anh không biết lạnh đứng mãi ở đó.
Tuế Tuế đứng sau lưng anh một lúc lâu mới dám đi về phía trước, nắm lấy góc áo của anh, nói:
"Lục Niên ca ca, em xin lỗi..."
Anh hất tay cô ra như để tránh tai vạ, quay đầu lại, dửng dưng nhìn cô, sau đó nói với cô từng chữ một bằng giọng nói lạnh hơn vẻ mặt của anh:
"Châu Tuế Tuế, cô là đồ sao chổi!"
Nói xong anh quay lưng bỏ đi.
Gió thổi, mặt mũi cô đẫm lệ.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tuế Tuế thấy những giọt nước mắt của Lục Niên, trầm mặc, độc đoán, bi thương.
Những giọt nước mắt ấy khiến cô buồn hơn là sự thờ ơ và những lời nói hằn học của anh.
Cô ngồi xổm trên sân thượng. Không biết qua bao lâu, trên mặt đột nhiên thấy lạnh, cô ngẩng đầu lên, trận tuyết muộn màng cuối cùng cũng rơi xuống. Đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay, là trận tuyết yêu thích nhất của cô, nhưng cô không vui chút nào.
Kể từ đó, cô không còn thích những ngày tuyết rơi nữa.
3. Đám tang của ba mẹ Châu và mẹ Lục được tổ chức cùng ngày, trong hai phòng sát nhau của cùng một nhà tang lễ.
Tang lễ của gia đình Châu do người chú lớn tuổi chủ trì, trong khi mẹ của Lục do ông George, cha dượng của Lục Niên, người đã bay từ Anh sang, chủ trì.
Sau khi tang lễ kết thúc, George trở về Anh, trước khi đi, ông đưa thẻ ngân hàng cho Lục Niên và nói lời xin lỗi:
"Lục, cháu biết đấy, mẹ cháu đã mất, ta và cháu không thể tiếp tục sống cùng nhau. Thật xin lỗi."
Lục Niên nhận lấy tấm thẻ và cúi đầu chào George, cảm ơn mười hai năm nuôi dưỡng của ông. Anh không trách ông ấy, ông ấy đã làm hết sức mình.
Lục Niên mất đi sự hỗ trợ của cha dượng.
Châu Tuế Tuế cũng thành trẻ mồ côi, bị hai người chú của mình đá qua lại như một quả bóng trong nhà tang lễ, không ai muốn nhận cô làm con nuôi.
Lục Niên đứng ở cửa, nhìn bọn họ tranh luận, thậm chí còn cãi nhau, Châu Tuế Tuế quỳ trước bức chân dung của cha mẹ mình, cúi đầu, như thể không liên quan gì đến mình.
Lục Niên bước tới chỗ cãi nhau, lạnh lùng nói:
"Đừng cãi nhau nữa, sau này cô ấy sẽ sống cùng cháu."
Căn phòng yên lặng ngay lập tức.
Nhiều cặp mắt quay nhìn anh.
Tuế Tuế đột nhiên quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự khó tin.
Những nghi ngờ nhỏ của các cô chú nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui:
"Cuối cùng đã thoát khỏi phiền phức này." Họ đồng thanh đồng ý.
Lục Niên không giải thích thêm, cũng không nhìn Tuế Tuế, đi ra ngoài.
Một tuần sau, Tuế Tuế và Lục Niên rời thành phố đến một thành phố nhỏ ở phía bắc.
Vào đêm trước khi rời đi, Lục Niên hỏi Tuế Tuế rằng có muốn sống với anh và ông bà không, nhưng cần phải đến một nơi xa lạ.
Tuế Tuế gật đầu dứt khoát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!