Tuế Tuế gặp lại Lục Niên là đầu mùa hè năm sau. Cô đột nhiên bị viêm dạ dày ruột cấp tính vào nửa đêm, được bạn cùng phòng đưa đến bệnh viện. Bạn cùng phòng là người bạn duy nhất của cô ở Anh. Cô ấy suy nghĩ của cô, lặng lẽ gọi Lục Niên.
Sáng sớm hôm sau, cô mở mắt ra đã thấy anh ngồi bên cạnh giường. Cô tưởng mình đang mơ, nhắm mắt lại, mở ra, anh vẫn ở đó.
Cô ấy bật khóc nức nở.
Bụng đau đớn như thế cô không rơi một giọt nước mắt. Nhưng nhìn thấy anh, dường như tất cả những khó khăn, buồn phiền và nhớ nhung những ngày qua đã tìm được lối thoát, tuôn trào ra.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà khóc?"
Anh cau mày đưa khăn giấy cho cô.
Cô không trả lời, ánh mắt ngập nước nhìn anh, như muốn khắc sâu gương mặt anh vào tâm trí.
"Bị bệnh không biết gọi điện thoại cho tôi sao?"
Tuế Tuế khóc càng thêm kịch liệt, có chút bất bình thấp giọng nói:
"Anh nói không em muốn tìm anh..."
Cô…
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người mang theo một bó hoa đi vào:
"Châu sư muội, đã lâu không gặp."
Đã lâu không gặp, Cố Diên.
Cô ta đã trở nên xinh đẹp hơn, mái tóc óng ả, trang điểm tinh tế và đeo một cặp kính râm, trông như một nữ minh tinh.
Chỉ là, giao tình của họ không đến mức mua hoa đến thăm bệnh nhỉ?
Cố Diên đặt bó hoa xuống, nắm lấy cánh tay Lục Niên:
"Đi thôi, mọi người đều đến rồi, chỉ đợi anh thôi."
Giọng điệu và hành động đều rất thân mật, Lục Niên cau mày, như muốn thoát khỏi tay cô ta. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tuế Tuế thu vào cánh tay vướng víu của họ, anh không động đậy.
"Cô không sao rồi, tôi đi đây."
Lục Niên nhẹ nhàng nói.
Cố Diên khẽ cười nói:
"Chúng tôi sẽ quay lại thăm em." Nụ cười giống hệt nụ cười trong phòng của Lục Niên vài năm trước.
Chúng tôi, thân mật làm sao!
Tuế Tuế nhìn bóng lưng bọn họ đang bên nhau như quay về nhiều năm trước, cô đứng trong khán phòng, từ xa nhìn về phía trung tâm sân khấu, dưới ánh đèn sân khấu, nhìn anh và cô ta thân mật.
Năm tháng trôi qua, dù bốn mùa có thay đổi thế nào, dù cô có cố gắng bước đến bên anh thế nào thì vị trí bên cạnh anh, mãi mãi không là cô.
_________
10.
Kể từ sau trận ốm này, Lục Niên thỉnh thoảng gọi điện cho cô, mặc dù chỉ vài lời, nhưng đối với Tuế Tuế, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Nhiều năm như vậy, chỉ cần anh cho cô một chút hơi ấm, cô cảm thấy những nỗi buồn dài dằng dặc cùng nỗi nhớ nhung vô vọng trong đêm đen kia đều được an ủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!