Chương 45: Quy đồ ngẫu ngộ (thượng)

Hải Long ăn sạch sẽ chân gà không chừa lại cái gì nói:

"Có, tất nhiên là có, bất quá sinh khí của ngươi rất tốt, còn cần ăn chân gà sao? Uống gió tây bắc không phải no rồi sao?"

Hắn hiện tại đã dần dần nắm rõ được nhược điểm của Hoằng Trị, trong lòng thầm nghĩ, người này tuyệt đối là kẻ ham ăn điển hình, chỉ cần nắm chắc dạ dày hắn sẽ không sợ hắn không nghe mình. Nếu để cho Ngộ Vân lão hòa thượng kia chứng kiến có người tu phật như vậy, chỉ sợ đã sớm tức phát điên.

Nghĩ đến đây, Hải Long không tự chủ được nở nụ cười.

Hoằng Trị hiện tại cũng chỉ đành phải vậy, khoác lên bả vai Hải Long cười cười làm lành nói:

"Lão đại là một nhân vật đáng kính, tiểu đệ làm sao dám giận dữ với ngài chứ? Đem cho đệ một chút đi".

Hải Long vỗ vỗ bả vai Hoằng Trị nói:

"Ngươi hiểu được là tốt rồi, nếu về sau còn tái diễn, ta liền cho ngươi"tuyệt thực.

Một trảo vào hư không, lại xuất hiện một cái chân gà, tiện tay đưa cho Hoằng Trị. Hoằng Trị mừng rỡ tiếp nhận, vội vàng há mồm gặm lấy gặm để.

Hải Long tay phải huy động liên tục, đầu tiên là xuất hiện miếng da dê, tiếp theo giống như thế lại hiện ra thức ăn phía trên da dê, cuối cùng hắn còn đưa ra hai bầu rượu, chân gà trong miệng Hoằng Trị thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Tuy rằng hắn cảm giác được pháp lực dao động, nhưng cũng không rõ mấy thứ này là từ đâu mà đến.

Trong lòng Hải Long âm thầm đắc ý, tất cả đều do hắn trước kia bỏ vào trong Càn Khôn Giới. Từ khi hấp thu tiên linh khí của Nghịch Thiên Bảo Kính, hắn lại phát hiện tại thời điểm mình dùng Càn Khôn Giới, liền không có thanh quang phát ra, hơn nữa sử dụng lại càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Càn Khôn Giới cất giữ đồ tươi rất tốt, bất luận để bên trong bao lâu, đều giống như khi vừa mới bỏ vào vậy.

Hải Long quả thật ăn uống không thua Hoằng Trị, vì vậy lúc trước ở Thông Uyển thành đại bộ phận ngân lượng đều dùng để mua đồ ăn, hiện tại đồ trong Càn Khôn giới cũng chỉ có một người ăn, một năm cũng ăn không hết.

"Ăn nhanh đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút".

Một cuốn da lớn xuất hiện, động tác Hải Long nhanh chóng tạo ra một cái lều trại bằng da dơn giản nhanh chóng xuất hiện tren mặt đất, Hải Long tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, dùng đinh lớn cố định lều trại cho tốt, lúc này mới tiếp tục gặm lấy gặm để ăn tiếp.

Hết thảy những việc hắn làm đều làm cho tâm của Hoằng Trị rung động thật sâu. Ở trong mắt Hoằng Trị, Hải long dường như giống Quan âm, nghĩ muốn cái gì đều có thể tùy tay biến ra. Tôn kính trong lòng nhất thời tăng lên.

Cơm no rượu say xong, hai người chui vào bên trong lều trại, Hải Long từ trong lòng lấy ra bảo bối Tiểu Thiết Côn đặt ở bên cạnh, có sức nặng của pháp bảo, cho dù ở cao nguyên gió thổi lạnh thấu xương, cũng không có khả năng đem lều trại thổi bay đi.

Hoằng Trị vừa thấy được Tiểu Thiết Côn, nhất thời trong mắt bắn ra một tia sắc bén, một vòng phật quang kim hoàng sắc theo chung quanh thân thể hắn tỏa ra, giống như cảm ứng được cái gì đó, Tiểu Thiết Côn cũng phát ra một tiếng vang nhỏ.

"Đại ca, đây, đây là bảo bối gì. Trong đó tựa hồ ẩn chứa phật lực khổng lồ".

Hải Long đắc ý cười nói:

"Muốn biết sao? Trước tiên ngươi nói cho ta biết ngày hôm qua ngươi dùng cái đại kim bát kia là gì vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết nó là cái gì".

Hoằng Trị nói:

"Phật bát kia là một trong những món pháp bảo của sư phụ truyền cho đệ, là phật môn chí bảo, là thánh vật hàng yêu phục ma, tên là Bồ Đề Bát.

Dùng phật lực thúc dục làm cho nó sinh ra kim quang rất cường hãn mà có công hiệu, uy lực sẽ tùy thuộc vào lực rót vào mà tăng giảm, yêu ma gặp phải, tất cả đều phải e ngại. Cái gọi là, Tu bồ đề. Vu ý vân hà. Như Lai đắc A Nậu đa la tam miểu tam bồ đề da.

Tu Bồ Đề. Ngã phật có giải thích qua. Vô hữu định pháp. Danh A Nậu đa la tam miểu tam bồ đề. Cũng vô hữu định pháp.

"Khi hắn nói lên phật hiệu là lúc, trên mặt không có một tia trẻ con nào, rất trang nghiêm, tựa như cao tăng đắc đạo. Phật khí trên người mênh mông mà ra, làm cho Hải Long có cảm giác xuân phong."Được rồi, được rồi.

Cái gì mà loạn hết cả lên, ngươi nói ra phật hiệu này ta nghe không hiểu. Xem ra Bồ Đề Bát này của ngươi, so với Ngộ Huyền bản tôn sử dụng Phật Bát mà lúc trước ta nhìn thấy ở Phạm Tâm Tông mạnh hơn không ít a! Bất quá so với Tiểu Thiết Côn của ta, chỉ sợ còn kém một ít a.

Tiểu Thiết Côn của ta đây tên là vạn ma tất phục côn, nói cách khác, cho dù qua một vạn ác ma, nó cũng có thể dẹp yên".

Hắn nào đâu có biết tên gọi chân chính của Tiểu Thiết Côn là gì, hoàn toàn là vì khoe khoang mà nói như vậy thôi. Hoằng Trị tin là thật, không khỏi duỗi tay ra hướng về Tiểu Thiết Côn, Hải Long cũng không ngăn cản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!